Bác sĩ Fred tức giận đến thất khiếu bốc khói, không biết tại sao lại mời vào một đôi oan gia sống như vậy. Nhưng gì liên quan đến Lâm Lộc y cũng bắt đầu chán ghét -- Mắt mình như thế nào mà cảm thấy cậu ấy giống Vladimir chứ? 
Cái khác không nói, chỉ riêng mắt chọn đàn ông đã kém xa Vladimir! Nhìn mình xem, nhìn lại Ninh Trí Viễn xem -- Đều là người, tại sao độ dày da mặt lại chênh lệch nhau lớn như vậy? 
Bác sĩ Fred hung tợn trừng mắt Ninh Trí Viễn. Nhưng Ninh Trí Viễn lại như không nhìn thấy, biểu cảm cực kỳ đạm nhiên. 
"Anh không cần lo lắng. Tôi sẽ ghi rõ ở di chúc, toàn bệnh viện cùng với cơ cấu phụ thuộc đều để lại cho anh. Chờ đến khi tôi chết là anh có thể lấy về toàn bộ tài sản thuộc về anh, bao gồm tất cả những gì tôi trang bị mới, cùng với một số tiền -- Coi như để tôi quyên tặng cho bệnh viện. 
Anh xem, điều kiện của tôi hậu đãi như vậy, yêu cầu lại đơn giản. Cùng lắm là trang trí nơi này thoải mái một chút, xinh đẹp một chút, để tâm tình Tiểu Lộc tốt hơn -- Anh không có lý do cự tuyệt tôi, không phải sao?" 
Bác sĩ Fred cười ha hả, lạnh lùng nói. 
"Những lời ngày hôm qua tôi nói với anh, thì ra là anh không nghe vào một câu, đều là tôi cho chó ăn." 
"Không phải. Tôi hiểu rõ ý tốt của nah. Nhưng rất nhiều chuyện không phải muốn là tôi có thể làm được." 
Ninh Trí Viễn lại cười như cũ, biểu cảm cực kỳ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103506/quyen-3-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.