Ninh Trí Viễn mở bàn tay Lâm Lộc ra nhìn nhìn, nhíu mày lại. Vết thương kia rất sâu, da thịt hai bên có hơi toạc ra, lộ ra thịt non màu hồng nhạt bên trong, còn chảy máu không ngừng. Hắn sờ sờ túi, đột nhiên nhớ tới, hắn đã ném khăn tay cho nam sinh ngu ngốc kia.
"Miệng vết thương có hơi sâu. Bảo bối, khả năng chúng ta nên đến bệnh viện đi."
"Trung tâm chăm sóc khách hàng ở đó."
Lâm Lộc lập tức nói tiếp. Cậu vươn tay chỉ về phía trước, vài giọt máu theo động tác vẽ ra một đường cong, nhỏ giọt trên mặt đất.
"Vừa rồi em nhìn thấy, quẹo qua giao lộ không xa lắm. Trí Viễn ca, chúng ta đến đó là được rồi! Có thuốc hạ sốt cũng có băng cá nhân, vết thương nhỏ như vậy, xử lý một chút hoàn toàn không có vấn đề."
Nhìn chuỗi vết máu trên mặt đất, Ninh Trí Viễn nhíu mày.
"Như vậy còn không muốn đi bệnh viện? Cái này không phải băng cá nhân là có thể xử lý được. Làm không tốt, lỡ đâu nhiễm trùng thì sao?"
"Nào có nghiêm trọng như vậy....."
"Tại sao không có? Anh thấy nhiều vết thương so với em thấy hơn rất nhiều."
"....."
"Đi, chúng ta đến bệnh viện."
"Em không muốn đi."
"Nghe lời. Cái này không phải là chuyện có thể tùy hứng."
Lâm Lộc không hé răng. Nhưng cậu cũng không động đậy. Đầy mặt cậu không vui, mím môi nhìn bàn tay mình chằm chằm. Miệng vết thương khá lớn, máu còn chảy ra bên ngoài. Đúng là không nhỏ, nhưng nếu so với bệnh ở chân cậu, cái này tính là gì?
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103495/quyen-3-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.