Có thể không đi hay không? Đây là một câu hỏi khó.
Rốt cuộc, Lâm Lộc ngoan như vậy. Chỉ cần Ninh Trí Viễn mở miệng nói không muốn chơi, cậu nhất định sẽ săn sóc mà từ bỏ không chơi. Hơn nữa, cả một câu oán giận cũng không có. Cậu sẽ nói, chính cậu cũng không muốn chơi, vừa nhiều người vừa dọa tim, không đi thì bỏ đi. Cho nên Trí Viễn ca, anh muốn chơi cái gì? Em chơi cùng anh, cùng anh là vui vẻ rồi.
Thất vọng cậu cũng không biểu lộ. Cậu có thói quen nỗ lực cười với mọi người, suy nghĩ đến cảm xúc của người khác. Còn chính cậu? Lại làm bộ như tất cả vẫn bình thường, căn bản không thất vọng.
- - Kỳ thật Trí Viễn ca chịu đi chơi cùng mình đã là rất vui vẻ rồi. Người cũng nhìn đủ, không có mất mát gì, không phải sao?
Tới vấn đề như vây.
Ninh đại tổng tài anh minh thần võ nói một không hai chịu để Lâm Lộc mất mát như vậy sao?
Hiển nhiên....Không thể.
Đây là vì cái gì, một giờ sau, Ninh Trí Viễn lấy biểu cảm thấy chết cũng không sợ, bước lên lầu nhảy....Còn có trò chơi tàu hải tạc, chơi đến hai lần.
Lý do rất đơn giản. Tài hải tặc là trò chơi duy nhất có thể vòng tay qua ôm lấy người bên cạnh. Nếu không phải cái đầu tóc xù xù của vợ, Ninh Trí Viễn cảm thấy hôm nay mình sẽ phát nát công viên trò chơi đáng chết này.
"Hẳn là, không có."
Đưa mắt nhìn bốn phía, cùng với vận tốc rơi tự do là tiếng hét chói tai không ngừng, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-duoi-ra-khoi-nha-tra-cong-quy-xin-toi-quay-dau-lai/1103494/quyen-3-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.