Trúc Tuế chỉ nói ngắn gọn tám chữ, nhưng mỗi chữ lọt vào tai ông cụ đều không khác nào trời long đất lở.
Tình cảnh này.
Qua tám chữ đơn giản ấy, qua vẻ mặt của Trúc Tuế và cả bối cảnh của cuộc trò chuyện này, tất cả đều hệt như buổi chiều 6 năm về trước.
Là cái hôm mà Trúc lão gia có muốn quên cũng mãi mãi không thể nào quên được.
Chuyện đó, người nhà họ Trúc ai cũng lảng tránh, không một ai dám dễ dàng nhắc tới... Buổi chiều ấy.
Nhưng hôm đó cũng không giống như thế này, ngày ấy, bắt đầu với việc đơn phương mắng mỏ Trúc Niên, ông cụ và Trúc Niên vì chuyện của bạn gái anh mà mâu thuẫn không ít lần, hơn nữa...
Trúc Niên không giống như Trúc Tuế, Trúc Tuế từ khi còn nhỏ đã có tính cách hơi nổi loạn, trên cô còn có anh trai yêu thương, cho dù có phân hóa hay không thì vẫn có thể dựa vào việc mình là người nhà họ Trúc, còn là con út trong nhà, không sợ phá gia quy không sợ làm ầm ĩ, ngang bướng cứng đầu, luôn tự tin cho dù trời có sập xuống thì cũng có nhiều người bao bọc chở che, không sợ rơi trúng đầu cô.
Trúc Niên là cháu trai lớn của Trúc gia, nếu cảm quan của cả nhà đối với Trúc Tuế là cầm đầu phá phách, thì đối với Trúc Niên là một đứa nhỏ tài giỏi ngoan ngoãn nghe lời.
Đúng thế, tài giỏi, cái gì cũng giỏi, so với bạn bè cùng trang lứa thì không bao giờ tụt khỏi top ba.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cap-tren-cua-vo-truoc-can-ba-danh-dau/3553716/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.