Tả Điềm nghe xong lập tức hoảng hốt, nhưng Tống Chân có cân nhắc của riêng mình, cũng không cần phải nói nhiều với cô, Tả Điềm cũng có những điểm mạnh của riêng mình, cô không phải là kiểu người cái gì cũng không biết không hiểu, sau khi biết Tống Chân là vì muốn tốt cho Trúc Tuế, cũng đành im lặng.
Im lặng hồi lâu, vì tình bạn nhiều năm qua, cuối cùng cũng gật đầu.
Trước khi rời khỏi, Tả Điềm đừng trước cửa, lại quay lại nhìn Tống Chân một cái, ánh mắt lưu luyến mà Tống Chân chưa từng thấy bao giờ.
Theo bản năng, Tống Chân nói: "Cậu có chuyện gì muốn hỏi sao?"
Ngón tay Tả Điềm run rẩy, cúi đầu, một cô gái vốn luôn lạc quan yêu đời như cô, hôm nay lại lạ thay mà có cảm giác mất mát, "... Tớ không biết có nên hỏi hay không."
Sợ Tống Chân hiểu sai ý, nói xong lại thêm một câu, "Không phải chuyện của cậu, là chuyện riêng của tớ."
"Giữa chúng ta còn có chuyện gì mà không thể hỏi sao?"
Bao nhiêu năm bạn bè, còn cùng nhau nghiên cứu phát minh thuốc thử Z, Tống Chân nói lời này cũng là thật lòng, trong thâm tâm nàng, dù có là chuyện riêng của nàng mà Tả Điềm muốn thì cũng không có gì không thể hỏi.
"Vậy, để... Tớ ngẫm lại xem nên nói thế nào..."
"Cậu và trưởng khoa, hai người... Kết hôn khi nào vậy?"
Tống Chân: "Năm trước."
Ánh mắt Tả Điềm càng thêm mông lung, mày nhăn lại rồi giãn ra, không dám nhìn Tống Chân, "Vậy khi hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cap-tren-cua-vo-truoc-can-ba-danh-dau/3553715/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.