Sắc mặt Trúc Tuế bình tĩnh, nói chuyện thong thả, chuyện nào ra chuyện đó, không giấu giếm, cũng không thèm giấu giếm.
Trúc Tuế ngồi xổm trước người Tống Chân, hai người có chút chênh lệch chiều cao, và với chút chênh lệch chiều cao đó, Tống Chân giờ phút này có thể nhìn xuống Trúc Tuế, mà Trúc Tuế, trong tư thế đó, chỉ có thể ngước lên nhìn Tống Chân.
Với tư thế này, Tống Chân có thể nhìn rõ tất cả biểu cảm của Trúc Tuế, chỉ cần nàng muốn, dù một chút thay đổi trong cảm xúc cũng không thể thoát khỏi mắt nàng... Chỉ cần nàng muốn...
Chung sống với Trúc Tuế lâu như vậy, Tống Chân có thể vỗ ngực tự tin nói, Trúc Tuế hoàn toàn không thích tư thế này, cô không thích, cũng không thường dùng, khi ở nhà, có sofa hay ghế dựa thì Trúc Tuế sẽ ngồi, còn nếu không có thì cô sẽ đứng, và dù ngồi hay đứng thì tư thế vẫn đĩnh đạc ngay ngắn, trừ khi đang tìm đồ thì rất ít khi nào Trúc Tuế ngồi xổm xuống như vậy.
Nhưng mà tư thế này...
Trúc Tuế cao hơn Tống Chân nửa đầu, bình thường nàng luôn phải ngước lên nhìn cô, nhưng trong khoảnh khắc này, không hiểu sao Tống Chân lại cảm thấy, con người mà trong trí nhớ vẫn luôn kiêu ngạo kia, dường như lại vì nàng mà hạ thấp mình xuống...
Chủ động bỏ đi những vẻ kiêu ngạo trịch thượng của mình mà ngửa đầu lên, cứ vậy để mặc nàng tùy ý đánh giá...
Cứ vậy, phơi mình ra không che giấu bất cứ thứ gì, làm cho nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-cap-tren-cua-vo-truoc-can-ba-danh-dau/3553717/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.