Chương trước
Chương sau
Chim quạ đồng loạt bay lên tá lả trởn bầu trời đêm, tiếng gống của quái vật đã ra dấu hiệu khiến muôn quái thú ẩn náu trong mảnh rừng tức giận vì có những kẻ lạ mặt tự tiện vào 'nhà' chúng. Vô vàn cặp mắt đỏ rực sát khí ánh lên trong bóng tối, tựa hồ phát hiện con mồi đang đến gần.

Lưu Vũ đi đến bên bìa rừng, ba người phía sau hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh. Ánh mắt bọn họ không ngừng lén nhìn con quái vật đằng kia.

Hạ Hàn nắm chặt vạt áo Trình Ti, thấp giọng: "Sao tôi có cảm giác gì đó không lành ở đây".

Hoài Nghi bên cạnh nghe thấy liền phủi xui xẻo: "Đừng nói bậy".

Trình Ti cười gượng mấy cái: "Hai người đừng lo lắng, cứ đi theo anh Vũ đi. Có anh ấy dẫn dắt, chúng ta không cần phải lo".

Lưu Vũ phía trước bỗng dừng chân, ba người đằng sau cũng dừng theo. Trình Ti hỏi: "Có chuyện gì sao?".

Hắn không đáp, cúi người nhặt vật gì đó dưới chân lên. Mấy người tò mò định bước lên xem thì bị hắn cản lại. Lưu Vũ cất thứ đó đi, nói: "Không có gì".

Trình Ti khó hiểu người đàn ông này, hắn cứ tạo vách tường không thiện cảm với mọi người. Điều này khiến không ít người khó chịu. Nhưng ba người vẫn phải nhịn, liền chặt lưỡi bỏ qua.

Không ai biết hắn đã nhặt được một ngón tay người.

Bỗng có cái gì đó lăn đến bên chân Hạ Hàn, nó như cố tình mà nhòi thẳng lên mu giày cậu ta.

Hạ Hàn: "Hử?".

Bóng tối khuất, cậu ta rọi đèn pin xuống. Đột nhiên tái mặt, giây sau liền la lên thất thanh.

"A A A!".

Thứ cậu ta nhìn thấy là một bàn tay người trắng xanh ở loang lổ vết thương sâu hoắm thấu tận xương. Nó đang nhúc nhích ngón tay bám chặt chân cậu. Hạ Hàn kinh hoảng hất chân đá bay nó. Cùng lúc đó, con quái vật không mặt đằng kia gầm lên dữ tợn.

Tiếng hét của Hạ Hàn đã lùa mọi người vào chỗ tử thần.

Hoài Nghi đen mặt: "Bà già nó! Thằng oắt!".

Con quái vật đằng xa không khiến họ giật thót tim bằng lũ quỷ hình thù dị hợm đang vây quanh bọn họ. Một vòng tròn mấy trăm con, nhóm người giữa trung tâm là cái nhân bánh.

Hạ Hàn nuột ức nước miếng nhận lấy từng đợt nước dịch xanh nhờn nhớp nháp đầy mùi tanh thối nhiễu lên đầy người trên trời.

Trình Ti trợn to mắt, khóe môi cậu ta run rẩy nhếch lên. Như một tên thần kinh thất thường mà thốt: "Game thế này mới vui chứ".

Con quái vật khổng lồ không mặt đã xuất hiện đứng sững cúi đầu nhìn bọn họ. Thứ dịch gớm ghiếc kia từ trên đỉnh đầu nó đổ xuống chính là dịch mủ ở vết thương trên mặt nó.

"Ọe". Hạ Hàn muốn nôn tại chỗ.

Lưu Vũ né được nên không dính thứ xú uế, hắn nhíu mày lườm nó. Móc trong túi ra một túi vải nhỏ và ba chai nước không nhãn hiệu ném về phía Hạ Hàn: "Mau rải nó thành vòng tròn đủ ba người mấy cậu đi!".

Hạ Hàn lớ ngớ, vì nỗi sợ hãi đã khiến cậu ta chết chân tại chỗ. Nhưng không hiểu vì thế lực nào đó đã đánh thức cậu ta, liền nhanh chống bắt được chiếc túi cùng ba chai nước.

"Gừ! Gra!".

Lũ quỷ lao đến.

Rẹt!

Ánh sắc kim loại lạnh lẽo bay vút, ba con quỷ ngã xuống. Lưu Vũ lườm Hạ Hàn: "Muốn sống thì làm nhanh đi".

Đám quỷ lao vào, Hoài Nghi thúc giục cậu ta: "Nhanh đi!".

Cậu ta luống cuống, cuối cùng vòng tròn cũng hoàn thành. Cả ba nhanh chống đứng vào trong, như có lá chắn vô hình khiến đám quỷ lao đến liền đâm sầm ngoài lá chắn. Cả ba mới thở phào, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán cũng được lau.

"Ba chai nước này để làm gì vậy?". Hạ Hàn khó hiểu.

Hoài Nghi lấy một chai: "Uống đi, đang khát nước mà được cho nước thật may quá".

Chai nước vừa cạn, thứ nhớp nháp trên người Hoài Nghi bỗng tan biến. Cứ như cơ thể anh ta là chiếc máy hút ẩm, thứ kinh tởm cứ thể bốc hơi lấy lại nguyên thân sạch sẽ cho anh ta".

Trình Ti sáng mắt nhận lấy một chai: "Thật thần kỳ nha".

Hạ Hàn không thể tin vào mắt mình được, cậu ta cũng uống.

Cả ba trở lại một thân thuần mới, mọi dơ bẩn gột mất.

Trình Ti ngưỡng mộ nhìn người đàn ông một thân một mình chém giết lũ quỷ trong màn đêm. Rồi lại nhìn món bảo bối đang bảo vệ mình, cảm thán: "Anh Vũ chắc chắn không phải phàm nhân rồi, nhìn cách anh ta đánh quỷ xem như một vị thần. Không chừng anh ta đã chinh chiến mấy chục nhiệm vụ rồi đấy".

Hoài Nghi nhìn túi muối màu vàng chính giữa thêu bông hoa màu đỏ trên tay Hạ Hàn, rồi lại nhìn từng đợt máu me bay lất phất ngang gương mặt lạnh băng của Lưu Vũ, bỗng đen mặt nói: "Không, chắc chắn hắn ta là quỷ".

Nghe Hoài Nghi đánh giá hắn, Hạ Hàn nói: "Anh nói đúng rồi đấy, hắn cứu chúng ta ở đây chắc chắn có lý do. Một người luôn tạo khoảng cách với chúng ta như thế thì làm gì đột nhiên đối xử tốt với chúng ta chứ?".



Hai người này có vẻ không ưa nổi Lưu Vũ, xem hắn là quái vật đang giả dạng người. Trình Ti không nghĩ thế, rõ ràng người đàn ông này có một sức hút kỳ lạ gì đó mà không một ai cảm nhận được.

Phịch!

Cái đầu có gương mặt kinh dị của con quỷ bị văng ra dính lên tấm lá chắn, người giật mình đầu tiên là Hạ Hàn: "Á!".

Cậu ta thụt lùi, gót chân đá mất một đoạn nhỏ vòng tròn muối. Tấm màng bảo vệ ngay lập tức vô hiệu hóa, cái đầu con quỷ rơi lăn lóc bên chân bọn họ. Hoài Nghi hoảng hốt đá cái đầu đi, chiếc đầu lăn qua vòng tròn làm mất một khúc muối nữa.

"Gra!!!".

Một con quỷ đứng gần đó mắt thấy con mồi mất chỗ tựa liền khè lưỡi nhào tới.

"A! Chết rồi!". Trình Ti xanh mặt giật lấy túi muối trên tay Hạ Hàn nhanh chống rải lại chỗ bị thiếu.

Âm thầm cầu phật.

May mắn tấm lá chắn vô hình một lần nữa xuất hiện, con quỷ vừa nhào đến liền bị chặn bên ngoài. Ba người an tâm thở phào.

Trình Ti thắt nút túi muối lại, nói: "Xém đi tương rồi, hai người không sao chứ?".

Hoài Nghi hít sâu rồi thở dài, anh ta đang nhịn cơn kinh hoàng trong lòng. Rất muốn nói hết mọi tâm tư nãy giờ mình cảm nhận nhưng thôi. Anh ta nói: "Tôi ổn".

Đứng không vững, Hạ Hàn bám lấy vai Trình Ti làm điểm tựa. Giọng cậu ta hơi run: "Tôi, tôi cũng ổn".

Thấy Hạ Hàn không ổn chút nào, Trình Ti liền an ủi: "Lũ quỷ sắp bị anh ta giết hết rồi, cậu yên tâm đi chỉ cần anh ta giết luôn con quỷ không mặt đứng múa may loạn xạ đằng kia nữa là xong, qua ải".

Con quỷ khổng lồ không phân biệt được động tĩnh đâu là đồng bọn nó đâu là con mồi. Nó gống lên mấy cái cứ thế khua loạn khiến vài cây xanh bên bìa rừng bị quật ngã.

Ầm!

Mấy con quỷ bị đánh va vào tấm chắn, ba người đồng loạt giật bắn mình. Máu của chúng văng ra dính lên tấm chắn, ngay tức khắc liền xì xèo tan biến. Như đổ nước lạnh và chảo nóng.

Giông gió kéo đến, xào xạc tiếng lá nơi rừng cây. Mang đến mùi hương chết chóc, tựa hồ tử thần sắp xuất hiện. Sấm sét đánh ngang, xé tan màn trời đêm đánh từng đợt ầm ĩ.

Dòng máu đen xì trên lưỡi dao dọc theo bàn tay hằn lên những đường gân tựa mãnh thú nổi giận. Mấy trăm con quỷ bị chém đến biến dạng không còn hình thù nằm bất động dưới đất. Mùi hôi tanh tưởi thi nhau từ xác chết bốc ra.

Ba người đứng trong vòng tròn muối nhăn mặt muốn nôn mửa tại chỗ. Thật lạ đời, tấm chắn bảo vệ không lọc mùi hương, từ khi bắt đầu cuộc chiến không riêng gì mùi máu tanh nồng mà còn toát ra những thứ mùi không xác định khác.

Mọi thứ lặng thinh, con quái vật không mặt lúc này mới dừng lại cái hành động phá hoại thiên nhiên của nó. Đứng im lặng như chưa có gì xảy ra.

Luồng ánh quang màu vàng tỏa ra từ lòng bàn tay Lưu Vũ, quấn quanh lấy con dao dính máu. Phút chốc liền trở lại sạch sẽ, ánh sáng vàng biến mất con dao quay về vị trí cũ bên hông Lưu Vũ. Ba người trong vòng tròn mới nhẹ nhàng bước ra ngoài. Đến gần Lưu Vũ nhưng lại có khoảng cách xa, Trình Ti bỗng hỏi: "Sao anh không xử lý nó luôn đi".

"Không cần thiết".

Trình Ti chỉ biết cười gượng mấy cái mà né đi.

Lũ quỷ dưới đất dần biến mất, ba người đi theo Lưu Vũ. Tuy hắn không nói không rằng nhưng cả ba vẫn hiểu được đường đi phía trước của hắn là lựa chỗ an toàn mà đi. Bốn người bỏ xa con quái vật bất động đằng sau, mấy người yếu tim nín thở nãy giờ cuối cùng cũng thở được một cách bình thường.

Không đi giữa đường, Lưu Vũ chọn đi bên bìa rừng. Đôi đồng tử hổ phách sắc vàng phát ra ánh sáng nhàn nhạt quan sát xung quanh. Hắn đang lo lắng cho một người đến nỗi hai đầu lông mày lúc nào cũng chau lại.

Bỗng nhiên phía xa có một bóng người đang đứng đưa lưng lại. Căng thẳng dần giãn nở, dáng người quen thuộc hơn bao giờ hết. Từ khi gặp nhau hắn đã luôn thầm quan sát mọi tướng dáng của người này.

"Tạ Thành?". Hắn khẽ gọi.

Bước chân đi nhanh hơn, được mấy bước thì dừng lại. Người mà hắn cho là 'Tạ Thành' này lạ lắm, Tạ Thành của hắn đâu thể nào quay đầu ba trăm sáu mươi độ được. Kẻ phía trước có cái đầu chính diện sau lưng, tóc đen bay phất phới trong khi đó không có cơn gió nào thổi.

Ba người phía sau đi đến, tất cả tá hỏa xém thì hét lên trong hoảng hốt.

Hạ Hàn nuốt cơn sợ hãi xuống bụng, cậu ta run rẩy rọi thẳng đèn pin vào mặt kẻ phía trước. Đôi mắt đang trợn trừng của cậu ta bỗng dịu xuống, thở phào cậu ta nói: "Chỉ là bức tượng, dọa hết hồn".

Hoài Nghi và Trình Ti bình tĩnh nhìn kỹ, Trình Ti cười cười mấy cái cho vơi bớt bầu không khí rùng rợn: "Ha ha, tưởng cái gì lại đến nữa không à".

Không.

Khi nãy chính mắt Lưu Vũ nhìn thấy bức tượng này chính là Tạ Thành sắc mặt tái nhợt vô hồn với tư thế kinh dị nhìn hằn chòng chọc, như thể đáy mắt có thể bắn ra đạn bất cứ lúc nào.

Ma quỷ chọc ghẹo.

Chỉ cần thứ này hiện nguyên hình, hắn sẽ tiêu diệt nó ngay lập tức.

Bức tượng đá một vị sư thầy đứng nghiêm chấp tay ra sau lưng, phía sau lớp vải lưới là ánh mắt uy nghiêm nhìn thẳng. Bức tưởng phủ đầy rêu xanh, mọc nấm cho thấy đã tồn tại lâu đời.

"Ai đem tượng ra giữa đường vậy chứ? Bị điên sao?". Hạ Hàn rùng mình lùi lại vô thức mà thốt.



Giữa đường lộ bỗng xuất hiện bức tượng đứng trước mặt mình, nhóm người không khỏi cảnh giác.

Trình Ti bước lên, cậu ta vậy mà không sợ bức tượng chuyển động giết chết cậu ta. Chạm tay vào khắp nơi trên tượng, cậu ta nhíu mày nói: "Kỳ lạ, bức tượng này sao lại nóng như chứa lửa bên trong vậy?".

"Thật không?". Hoài Nghi tò mò cũng đến chạm vào.

Hiện tượng kỳ lạ khiến mấy người hoang mang.

Trình Ti gọi Lưu Vũ: "Anh Vũ mau đến xem cái này đi".

Cậu ta giật tấm vải che đầu của bức tượng ra, sau lưng tượng đá có bảng ghép hình. Lưu Vũ vừa đi đến, một mảnh giấy ở đâu xuất hiện bay đến chân hắn. Nhặt tờ giấy lên, hắn mới thấy bên trong có một hàng chữ.

"Hãy phá hủy nó, phần thưởng xuất hiện".

Rồi nhìn lên câu đố trước mặt, nếu ghép những mảnh hình lộn xộn không ra dạng này sẽ kích hoạt nổ tung bức tượng. Bí mật trong nó sẽ được hé lộ.

Một kẻ rất thích chơi những trò chơi trí tuệ như Hoài Nghi có hứng thú liền xung phong đi lên ghép hình. Lưu Vũ không tranh giành, đứng một bên quan sát.

Mảnh ghép không phải hình vuông như những trò xếp hình ở thế giới đời thực. Những mảnh hình này to nhỏ đủ dạng khác nhau, nhưng nếu chủ quan cho là dễ dàng sẽ càng ghép sai.

Hoài Nghi đặt một mảnh cuối cùng vào, bức tượng không có phản ứng. Bức tranh hoàn thành không nhìn ra được là thứ gì, một khối lộn xộn.

Anh ta nhíu mày đập tay mấy cái vào đầu tượng đá, nhận lại chỉ là sự tĩnh lặng.

Trình Ti nói: "Anh ghép sai rồi nên nó không nổ".

Hoài Nghi nghi hoặc nhìn tác phẩm vừa hoàn thành, rồi nói: "Rõ ràng nó đã khớp với nhau hết rồi mà, lý do gì mà không đúng chứ?".

Đúng thật là bức tranh trên lưng tượng đá rất ăn với nhau, dường như khít lại không có lỗ hỏng. Hay là cần phải bật công tắc mới nổ?

Lưu Vũ trầm ngâm nhìn từng mảnh ghép, sau đó hắn ghép lại.

Trong thế giới lời nguyền, không có bất cứ thứ gì xoay chuyển theo tự nhiên của quy luật vũ trụ. Nếu như phá vỡ nguyên tắc, một bước tung hoành thác loạn. Thay vì cứ ghép mảnh ghép theo vị trí thích hợp, Lưu Vũ đã xoay lật mảnh ghép sao cho chuẩn như tưởng tượng.

Trước sự ngỡ ngàng của ba người còn lại, hắn đặt một mảnh cuối cùng vào giữa tranh. Cùng lúc đó bức tranh phát ra ánh sáng, nhóm người đồng loạt lùi lại. Ánh quang lụi tắt, mới thấy rõ nội dung bức tranh.

Tranh vẽ một chú tiểu, bên trái là một vị hòa thượng trẻ tuổi, bên phải là vị hòa thượng khác. Nhưng vị hòa thượng bên phải lại để tóc dài, mái tóc đen được búi củ tỏi gọn gàng cày trâm. Bức hình bình thường cho đến khi nhìn kỹ lại chú tiểu đứng giữa hai hòa thượng.

Hạ Hàn mở to mắt kinh ngạc: "Đây là tiểu hòa thượng Hồng Hồng hướng dẫn chúng ta ở chùa Tịnh Tâm Tự mà?!".

Tít tít.

Âm thanh kỳ lạ phát ra từ bức tượng, bốn người phát giác được tương lai liền chạy đi ra xa.

Bùm!

Khói bụi mù mịt, đất đá thành vụn rơi rải lất phất. Cơn gió mạnh bạo đột nhiên thổi đến cuốn đi hỗn loạn phía trước, từng đợt lạnh thấu đâm sọc vào da thịt. Có một vật phát sáng lấp lánh ở vị trí bức tượng ban đầu.

"Đôi đũa?". Hạ Hàn nhặt lên.

Trình Ti cười nói: "Đôi đũa bằng vàng này chắc để trưng bày không ăn được đâu".

Đi kèm là mảnh giấy bị xé quá nửa, Lưu Vũ cầm lên. Nội dung bên trong:

Ngày 16 tháng 5 năm 2003, sư phụ Thích Lý được một phật tử khắc tượng đồng tặng ông. Có vẻ sư phụ rất quý bức tượng này, cho người đặt ở trước cửa nhà Tịnh Tâm. Nơi ông cùng các đệ tử thường đọc kinh, tu luyện.

Của Phong.

Hoài Nghi khẽ nhíu mày: "Bức tượng vừa rồi là của vị sư phụ Thích Lý, nhưng mà tượng khi nãy là tượng đá mà trong mảnh giấy này lại là tượng đồng. Thật kỳ lạ".

Trình Ti suy đoán: "Có khi tượng đá không phải sư phụ Thích Lý đâu, trong giấy viết là đặt ở nhà Tịnh Tâm. Còn tượng đá vừa rồi lại nằm giữa đường".

Lưu Vũ bỗng lên tiếng: "Tượng đá đúng thật là của Thích Lý...".

"Á!". Hạ Hàn đột nhiên la lên khiến mấy người giật nảy mình.

"Có chuyện gì vậy?". Trình Ti vỗ vai cậu ta.

Hạ Hàn ôm ngực hít sâu rồi thở mạnh: "Không, không có gì đâu tôi nhìn nhầm".

Nhìn nhầm mà la lên như sắp bị giết.

Phía trước bỗng xuất hiện một căn nhà nhỏ cách bốn người một đoạn đường nhỏ. Cổng rào màu trắng đơn giản, ngôi nhà nhìn từ ngoài vào rất mới giống như mới xây xong. Trong vườn trồng rất nhiều hoa, có cả bàn trà hưởng thức thiên nhiên. Đứng ở ngoài nhìn vào, Hạ Hàn bỗng cau mày.

"Ngôi nhà này có gì đó rất quen".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.