Chương trước
Chương sau
Chỗ bị nắm lấy có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.
Hình dạng ban đầu của Đỗ Hữu không có độ ấm. Bởi vậy, cho dù bình thường anh thấy Tần Qua giống một cục đá lạnh, giờ phút này anh cảm thấy đối phương càng gần với hai chữ con người hơn mình.
Trận đấu này…… Không, căn bản không thể nói là trận đấu.
Dù Tần Qua có yếu thế nào, cũng không thể bị anh áp đảo dễ thế được. Đối phương không có ý muốn chiến đấu, gần như là không muốn ra tay. Hoàn toàn không phản kháng.
Làn da xanh lá của Đỗ Hữu được một màu đỏ như máu bao lấy, dần dần biến trở về hình dạng con người.
"Đây là mục đích của cậu sao?" Đỗ Hữu hỏi, "Cậu muốn tôi giết cậu?"
Từ lúc bắt đầu đã thấy kỳ quái rồi.
Ryan phát hiện camera theo dõi trong phòng, mà còn là gần đây mới ngửi thấy một mùi lạ. Vậy từ bao giờ Tần Qua bắt đầu giám thị anh?
Hơn nữa, anh trong lúc chơi "Trò chơi" thì tìm thấy video. Do anh tìm Tần Qua nên mới bị dẫn tới đây, tất cả những điều đó như là muốn anh phát hiện ra.
Khiến anh tức giận, sau đó ra tay.
Tần Qua không trả lời. Thân thể mất sức dựa vào tường, phảng phất chỉ cần Đỗ Hữu lỏng tay, liền sẽ ngã xuống. Màu da nhợt nhạt dính máu, trên cổ còn có vết bầm tím. Bởi vì làn da quá mỏng, hơi dùng sức một chút thì sẽ để lại dấu ở trên.
Đỗ Hữu thả lỏng, "Tại sao lại làm như vậy?"
Dù bây giờ đang chật vật, đôi mắt Tần Qua vẫn không chớp mà nhìn Đỗ Hữu. Một đôi mắt chân thành không thiếu vẻ tha thiết.
"Em muốn anh, phải nhớ kỹ em."
Sự kiềm kẹp trên cổ đã yếu hơn lúc đầu, nhưng vẫn khiến cậu khi nói phải dùng sức hơn. Cậu ho nhẹ vài tiếng, “Không làm như vậy, nhất định anh sẽ quên em. Em giết người anh thích, sau đó, vì báo thù, anh giết hung thủ."
Bị chán ghét cũng được, hoặc hận thù cũng thế. Cậu hy vọng tình cảm của Đỗ Hữu với mình có thể mãnh liệt một chút. Mà không như cảm tình bâng quơ giữa người với người, đó là thứ cảm xúc hời hợt.
Tần Qua nắm tay Đỗ Hữu, sức cũng mạnh hơn, "Cứ thế này, anh làm đi."
Nghe vậy, năm ngón tay Đỗ Hữu càng chặt hơn. Sắc mặt Tần Qua càng thêm tái nhợt, giống như mảnh giấy mỏng. Nhưng tuy là thế, cậu vẫn nở một nụ cười nhạt, ánh mắt nhìn Đỗ Hữu, trong đó bao hàm nỗi kích động và điên cuồng.
Cậu có thể cảm giác được tim mình đang đập nhanh hơn. Không phải ai khác, có thể có được những cảm xúc này của người mình yêu nhất, cậu thèm mà không được. Bởi vì máu lên não không đủ, cảnh vật trước mắt bắt đầu tối dần. Nhưng cậu cố giữ cho bản thân tỉnh táo, muốn nhấm nháp thời khắc này, để nó khắc sâu trong lòng cảm xúc và sự đau đớn, thẳng đến khi một giây cuối của mạng sống.
Nhưng bỗng nhiên lực siết trên cổ lỏng ra.
Không có gì chống đỡ, Tần Qua dán người lên tường, không tự chủ được mà trượt người xuống, cậu ngồi trên mặt đất. Tầm mắt mơ hồ, trước mắt như có một tấm màn. Nhưng không lâu sau liền nhìn rõ lại.
Cậu ngửa đầu, hô hấp trở nên dồn dập, nhìn người trước mắt. Đối phương từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu nhìn mình.
Vẻ mặt đó rất ít khi thấy ở anh. Dù vẫn lạnh băng, nhưng có gì đó bi thương ở trong.
Khi thấy anh lộ ra cảm xúc như vậy, Tần Qua bỗng nhiên cảm thấy hơi hoảng loạn. Sau đó, thấy anh ngồi xổm trước mặt.
Cậu không chớp mắt mà nhìn chằm chằm anh. Cùng lúc đó, tầm mắt Đỗ Hữu cũng nhìn thẳng.
Hai người nhìn nhau.
Đỗ Hữu: "…… Rất xin lỗi."
Tần Qua ngẩn ra, sau đó mỉm cười, "Anh xin lỗi làm gì?"
Đỗ Hữu không trả lời, anh gục đầu xuống.
Tình cảm của đối phương quá sâu nặng, như đã nhập vào cốt tủy, mà anh thì lại coi nhẹ điều này. Có lẽ là có cách tốt hơn, nhưng lựa chọn của anh lại là tránh nặng tìm nhẹ.
Nhưng nên làm thế nào mới tốt? Lựa chọn nào mới đúng nhất?
Thật lâu sau, anh mới nói: "Cậu không giết người nọ, đúng không?"
Tần Qua: "……"
Tần Qua: "Em giết."
"Nếu anh muốn báo thù thì hiện tại là cơ hội cuối cùng." Cậu nói, thân mình hơi nghiêng về trước, nhẹ nhàng cầm tay Đỗ Hữu, rồi để lên cổ mình.
Đỗ Hữu giương mắt, đối diện với cặp mắt ảm đạm không ánh sáng của đối phương. Đối phương cầm tay anh, để anh chạm vào vết ứ xanh tím lần thứ hai.
Năm ngón tay Đỗ Hữu hơi run, tiếp theo bỗng nắm chặt, nắm thành nắm tay.
"Cậu muốn tôi làm vậy sao?"
Một tay khác của Tần Qua cũng nâng lên, hai tay đồng thời bao lấy bàn tay Đỗ Hữu, giống như đây là bảo vật quý giá nhất trên đời.
Cậu hiểu.
Anh trai đã dứt bỏ quá khứ đen tối, anh tiến về tương lai ngập sáng phía trước. Chỉ có cậu vẫn còn sa vào vũng bùn cũ, không cách nào thoát ra, cũng không muốn thoát.
Cậu muốn anh trở lại bên người mình, nhưng hiện giờ anh cũng không thể đáp lại tình cảm của cậu. Vậy thì chi bằng để anh giết mình.
Đối với Tần Qua, đây chính là kết cục tốt nhất. Tần Qua nâng tay đối phương để trước mặt mình. Sau đó gục đầu xuống, đụng trán mình vào khớp xương nhô lên trên đôi tay anh.
Giống như lúc trước, thành tín cầu nguyện.
"Xin anh, làm đi."
Mắt Đỗ Hữu khẽ nhúc nhích.
Mùi chết chóc lơ lửng trong không khí, mùi của máu nhàn nhạt, đêm đen đặc duỗi tay không thấy năm ngón.
Ngoài đó sóng biển xô bờ. Một đợt rồi một đợt, như tre già măng mọc đánh lên vách đá. Mà trừ âm thanh này, cả kho hàng rộng lớn chẳng còn nghe thấy gì.
Là sự tĩnh mịch.
Đúng lúc này, một tiếng ồn phá tan bầu không khí, đánh vỡ hình ảnh im lặng này.
"Rầm ——!"
Cửa kho hàng bị phá mở theo tiếng đinh tai nhức óc, tiếp theo cửa ngã xuống. Sau đó một giọng nói từ ngoài truyền đến.
"Khụ, khụ, khụ, bộ bị ngu hả? Cái động lớn như kia không chạy, chạy đâm vào cửa làm gì?! "
Giọng nói nghe có chút suy yếu.
Sau đó có tiếng dã thú đáp lại giọng nói vừa nãy bằng một cái gầm nhẹ.
Cửa kho hàng bị đổ. Một tiếng loảng xoảng vang lên, bụi mù nổi lên bốn phía. Sau đó, dáng người ngoài cửa liền lộ ra. Một con sói trắng uy phong đứng ngược nắng. Bên cạnh còn có một bóng người. Nhưng người nọ hình như không đứng thẳng được, tay phải nắm lông sói, mới miễn cưỡng không ngã xuống.
Khói bụi làm người ta hoa mắt tản đi, lúc này mới nhìn rõ hai cái bóng đang đứng đằng trước.
Không, cho dù không thấy khuôn mặt, nghe giọng thôi cũng biết người đến là ai. Nhưng giọng nói lanh lảnh ngày thường giờ lại khàn khàn, như là một lữ khách khát cháy cổ trong sa mạt.
Trông rõ người, Đỗ Hữu lập tức đứng lên. Nhưng đầu gối vừa nhấc lên, thân mình anh liền dừng lại. Tay phải anh vẫn bị người kia nắm.
Anh quay đầu lại, Tần Qua gắt gao nhìn chằm chằm anh, khóe miệng vẫn chảy máu tươi.
"…… Đừng đi."
Đỗ Hữu: "……"
Anh im lặng rút tay mình ra. Sức của đối phương không mạnh, bởi vậy rút tay cũng dễ. Ngay sau đó, Đỗ Hữu đứng lên, quay lưng đi ra ngoài.
"Anh!"
Người ở sau còn muốn ngăn cản. Nhưng cho dù nghe thấy, Đỗ Hữu cũng chỉ hơi dừng một chút, không quay đầu nhìn. Khoảng cách giữa hai người dần dần kéo xa.
Tần Qua chống tường, muốn đuổi theo. Nhưng vết thương còn nặng hơn so với cậu tưởng. Chưa kịp đứng dậy đã té ngã.
Hai tay chống thân mình, bấu vào đất. Lực năm ngón tay rất lớn, cứ thế đâm xuyên qua nền nhà. Tần Qua ngẩng đầu, trơ mắt nhìn Đỗ Hữu càng đi càng xa.
Tuy ánh sáng tối tăm, nhưng cậu vẫn nhìn rõ bên ngoài. Ánh sáng bên ngoài không hề chói mắt, nhưng mắt cậu không khỏi nheo lại.
Tần Qua giơ tay chạm lên tim mình.
“……” Tần Qua đã không thể nói nên lời, chỉ có thể nhìn Đỗ Hữu đi xa.
Sâu trong lòng có trăm ngàn lời yêu, có trăm ngàn giọng nói không ngừng lặp lại. Xé nạt, hò hét, muốn hả giận.
Không biết vì sao, ngay cả tầm mất cũng bắt đầu mờ dần.
Không được đi.
Không được bỏ em lại như lúc trước.
Quay lại nhìn em, anh ơi!
Đỗ Hữu lướt qua cánh cửa đã sập, đi ra ngoài kho hàng. Trong suốt lúc đi, anh vẫn luôn nhìn Vưu Hạo Vũ. Đối phương không nắm lông Ryan nữa, mà dựa vào góc tường. Tình trạng thoạt nhìn không tốt lắm.
Mất tích gần hai ngày, không ăn không uống. Mặt xanh lét, môi nức nẻ. Trên cánh tay toàn là vệt đỏ và vết trầy, còn hơi sưng. Dưới cằm mọc chút râu, trông tiều tụy thấy rõ.
Thấy Đỗ Hữu nhìn mình, Vưu Hạo Vũ miễn cưỡng cười: "Em không sao."
Đỗ Hữu đang muốn nói gì đó, Ryan lại hóa thành hình người, y chen vào giữa hai người tính tranh công, "Ta tìm được người."
Cái đuôi đung đưa điên cuồng, hai mắt tỏa sáng, như là đang hò hét —— khen ta, khen ta!
Đỗ Hữu do dự một chút, giơ tay sờ đầu đối phương. Chỉ vậy thôi Ryan đã thỏa mãn. Hai mắt vui vẻ nheo lại, chẳng nhìn rõ màu sác đôi mắt xanh nữa.
Đỗ Hữu dừng tay, nhìn về phía Vưu Hạo Vũ, "Cậu bị nhốt ở đâu?"
Vưu Hạo Vũ đang muốn lên tiếng, lại bị Ryan giành trước, "Ta nói, ta nói cho!"
Vưu Hạo Vũ nhìn thoáng qua Ryan, lắc đầu. Đỗ Hữu thấy tình trạng hiện giờ của Vưu Hạo Vũ, hình như cũng không thích hợp để nói nhiều, ý bảo Ryan mở miệng.
Ryan được giao cho trọng trách, thanh thanh giọng, nói: "Ta tìm thấy người này trong một căn phòng rất nhỏ."
Sau khi y đâm vào tường lần thứ nhất, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng người, thì biết rằng mình đã tìm đúng nơi rồi. Vì thế một tiếng trống đột nhiên xuất hiện trong đầu, khiến tinhnthần y hăng hái hẳn lên, đâm gian phòng ấy xiêu xiêu vẹo vẹo, sau đó húc đổ.
Sau đó có một người đi ra.
Người nọ nhìn rất yếu, tay chống vách tường, miễn cưỡng lắm mới không ngã xuống. Vết thương chồng chất cả người, trông rất chật vật. Ngoại trừ vợ, Ryan sẽ không cố đi nhớ trông người khác ra làm sao. Nhưng y ngửi mùi liền biết đây là người vợ tìm, nên mới chạy mang người đến đây.
Tất nhiên việc tìm được vợ cũng là do nghe mùi. Nghe Ryan nói xong, Đỗ Hữu nhìn Vưu Hạo Vũ lần nữa.
Vưu Hạo Vũ thấy Đỗ Hữu nhìn mình, theo bản năng muốn tránh đi.
"Em……"
Giọng nói vẫn nghèn nghẹn như cũ.
Tối hôm trước, cậu vô ý lên xe Tần Qua.
Lúc thấy lạ thì đã ngất mất rồi. Lúc tỉnh dậy thì không thể cử động, không thể nói chuyện, cũng không nhìn được. Sau đó, cậu mới biết mình bị bắt trói đến nơi nào đó. Mắt và miệng đều bị bịt lại. Nhưng tai còn nghe được. Mũi cậu ngửi được mùi tanh, và tiếng sóng rì rào.
Trên người chẳng có gì, dây thừng thì trói rất chặt. Không có gì dùng được, cậu đành tìm cách cởi trói. Sau khi phí sức chín trâu hai hổ thì mới mở dây thừng ra được. Nhưng tiếc là cởi trói rồi cũng không biết mình đang ở đâu. Cậu bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, không thấy ánh mặt trời. Cái cửa sổ thì quá nhỏ, khó khăn lắm mới duỗi được tay ra ngoài.
Cửa khóa ngoài, mấy thứ dùng được cũng bị mang đi. Vì khiến người khác chú ý, cậu chỉ có thể tông cửa. Tuy rằng cũng không biết gần đây có người sống hay không.
Vưu Hạo Vũ không biết mình ở đây bao lâu.
Biết là nên tiết kiệm thể lực, nhưng nếu không làm gì thì chỉ có thể nằm chờ chết. Cho nên trừ việc bản thân có thể làm, thì không còn cách nào.
Chuyện sau đó thì giống như người thú nói. Âm thanh tông cửa bị nghe thấy, rồi được cứu.
"……"
Thật mất mặt.
Cậu không phải nữ chính trong phim anh hùng, như lại được người ta cứu hết lần này đến lần khác.
Cậu cũng hy vọng có thể cho Đỗ Hữu thấy mặt lợi hại của mình, nhưng luôn không như ý. Vết thương chồng chất, còn có vết thương mới này nữa.
Đáng ghét.
Vưu Hạo Vũ nâng tay, che mặt mình lại, "Xin lỗi, luôn là như vậy……"
Nói nửa câu, đột nhiên cảm được xúc cảm lạnh lẽo trên tay. Đầu ngón tay Đỗ Hữu dọc theo vệt đỏ trên tay cậu, "Đau không?"
Vưu Hạo Vũ sững sốt, sau mới nhìn lại
"…… Không đau." Cậu nói, chậm rãi rụt tay về, "Hoàn toàn không sao hết."
Không đau…… Là chuyện không thể, nhưng đây còn trong sức chịu đựng của cậu. Vưu Hạo Vũ là con người, và cũng là một thằng đàn ông. Loại vết thương này cũng không tính là gì.
Đỗ Hữu rụt tay lại, "Xin lỗi, tôi tới chậm."
Vưu Hạo Vũ nhìn Đỗ Hữu, tiếp theo cúi đầu, nói giọng khàn khàn: "Đừng xin lỗi."
Có cái gì phải xin lỗi đâu, trước nay Đỗ Hữu luôn giúp cậu. Hai người cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau. Chính xác mà nói, là Đỗ Hữu nhìn Vưu Hạo Vũ, còn Vưu Hạo Vũ nhìn đất.
Hệ thống thấy chuyện này chỉ sợ lại bóng sợ gió một hồi nữa, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mắt thấy thời gian gần đến rồi, nhắc nhở: 【 ký chủ, mau làm đi. Hiện tại ba người đều ở, đừng để lại xảy ra chuyện xấu. 】
Ryan đứng ở một bên, nhìn vợ rồi lại nhìn con người kế bên, không hiểu bầu không khí hiện tại là gì.
"Vưu Hạo Vũ." Đỗ Hữu đột nhiên kêu tên đối phương.
Thân mình cậu cứng đờ, ngẩng đầu nhìn.
Đỗ Hữu: "Bắt đầu thôi."
Vưu Hạo Vũ há miệng thở dốc, như muốn tưởng nói điểm cái gì. Nhưng cuối cùng chỉ im lặng cúi đầu.
Hệ thống: 【 ký chủ, việc này cần tiếp xúc thân thể một chút. Anh cầm đại chỗ nào đi. 】
Nghe vậy, Đỗ Hữu vươn tay ra, cầm tay đối phương.
Hệ thống: 【 bắt đầu đây! 】
Dứt lời, một luồng sáng từ lòng bàn tay chiếu ra, truyền tới tay Vưu Hạo Vũ, dần dần bao phủ toàn thân. Khiến đêm tối cũng bớt yên tĩnh một chút.
Có lẽ do bị trói, vết thương trên cổ tay Vưu Hạo Vũ trông rất rõ ràng. Giống như một con rắn quấn lên tay. Không biết cậu dùng cách nào để gỡ dây thừng, trên tay toàn là dấu răng.
Tầm nhìn của Đỗ Hữu dừng ở những vết thương đó, nói: "Vốn nên đưa cậu đi bệnh viện trước, nhưng hiện tại thời gian không cho phép."
Vưu Hạo Vũ cũng nhìn xuốn vết thương của mình. Vì mặc áo ngắn tay nên có che cũng không được.
"Mấy chuyện đó em tự đi cũng được." Cậu vốn muốn nói mấy câu nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu lại nghiêm trọng hơn.
Cơ thể càng ngày càng nhạt màu, gần như có thể xuyên qua thân mình thấy vách tường loang lỗ phía sau.
"Mấy câu hôm trước còn tính không?"
Đột nhiên Đỗ Hữu nghe hỏi chuyện. Anh ngẩng đầu nhìn đối phương.
Lúc này đây, ánh mắt Vưu Hạo Vũ đối diện anh. Đôi mắt hổ phách mờ hơn thường ngày một chút. Do không ngủ một thời gian, trông chúng nhiều tơ máu hơn, dưới còn có quầng thâm.
Lúc hỏi, Vưu Hạo Vũ muốn xác nhận, nhưng cơ thể cậu cũng rung lên. Sự rung động này qua cái nắm tay truyền đến Đỗ Hữu. Đỗ Hữu nắm chặt hơn. Nhưng sự run rẩy đó vẫn không ngừng.
Là anh đã làm gì, hay không làm gì mới khiến cậu bất an sao?
Anh suy nghĩ, tiến lên một bước. Giơ tay trái lên, đầu ngón tay chạm vào vành tai đối phương.
Da mặt Vưu Hạo Vũ vốn mỏng. Đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo đầu tai lập lên đỏ ửng.
Đỗ Hữu: "Lúc trước tôi đã nói sẽ đi tìm cậu rồi, tại sao giờ lại hỏi như vậy?"
"……" Giọng điệu Vưu Hạo Vũ tràn ngập không tin tưởng, "Anh có cảm thấy so với em, có người càng cần anh hơn?"
Một câu ngắn ngủi, nhưng đầy ắp do dự.
Nếu bàn về tình cảm, cậu không kém bất kỳ ai. Nhưng khác ở chỗ, cho dù Đỗ Hữu cuối cùng không lựa chọn cậu, cậu cũng sẽ không bởi vậy mà tìm chết.
Đỗ Hữu sẽ nghĩ như thế nào.
Hai người dù sao cũng là thanh mai trúc mã, sẽ trơ mắt mặc kệ người nọ sao?
Bầu không khí dần dần trở nên yên tĩnh. Đỗ Hữu nghe, đây là đang nói chuyện Tần Qua.
Đỗ Hữu chưa từng nghĩ tình cảm của Tần Qua sẽ nặng như vậy, hơn nữa cũng để ý mấy chuyện vụn vặt. Không tiếc làm ra hết thảy, chỉ vì khiến anh giết cậu.
Ánh sáng chiếu lên bờ biểm kèm theo tiếng vang rầm rầm, nghe như tiếng lật sách.
Vưu Hạo Vũ thấy Đỗ Hữu im lặng, mày bất giác nhăn lại. Môi ngậm chặt, dời tầm mắt. Đúng lúc này, lại cảm thấy bên tai tê rần. Vành tai bị nhéo một cái, rồi thả ra.
Đầu tai vốn đỏ nay càng đỏ hơn.
Hành động này rất ấu trĩ, cũng không nên xảy ra dưới tình huống này. Tay Vưu Hạo Vũ bất giác xoa tai, ngơ ngẩn mà nhìn anh.
Đỗ Hữu: "Từ trước đến nay, anh chỉ làm việc mình muốn."
Dù là trước khi chết, hay sau khi chết.
Khi còn ở Sở thực nghiệm, giấc mơ của anh là ra thế giới bên ngoài. Nhưng so với cái đó thì còn có chuyện quan trọng hơn.
Ý nghĩa tồn tại của anh là để bảo vệ con người.
Bởi vậy lúc cuối cùng kia mới có thể lấy mạng sống của em trai và nghiên cứu viên làm ưu tiên, giúp bọn họ chạy đi.
Mà hiện tại cũng là như thế.
"Anh không biết cách nào tốt hơn, cũng không biết cách nào mới có thể làm em an tâm.” Tầm mắt Đỗ Hữu dừng ở vành tai phiếm hồng của đối phương, "Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng muốn đi tìm em."
Anh cười một chút: "Có thể dạy anh nhiều chuyện nữa được không?"
Vưu Hạo Vũ: "……"
Cậu há miệng thở dốc, tiếp theo ngậm lại. Mày nhăn càng chặt hơn, cúi thấp đầu xuống.
"Xin lỗi."
Cậu rũ mi mắt, hai mắt màu hổ phách ngập nước, nhưng đã bị che mất, cố nén cảm xúc lại. Thân thể run rẩy rất nhỏ.
"Em sẽ, em sẽ…… Ở đó chờ anh."
- ------
Edit: mn thấy cách xưng hô mới của ĐH thế nào:3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.