Cảnh khuyển Ryan chạy dọc theo bờ sông chạy gần nửa giờ, vẫn không thu hoạch được gì.
Thể lực y thì mãi không hết. Nhưng thời gian gấp lắm rồi, cần phải mau chóng tìm được người để tranh công với vợ mới được. Nhưng thời gian dài như vậy không thu hoạch được gì, Ryan cũng không khỏi nóng nảy lên.
Đang chạy, bỗng tốc độ y dần dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.
Càng đi về phía trước, cảm nhận được hơi thở của người càng xa. Cho nên con đường phía trước này hẳn là không đúng. Nhưng y chạy nguyên cả đoạn đường tới đây lại không cảm nhận được gì, chẳng lẽ chạy nhanh quá bỏ qua mất rồi?
Ryan có chút buồn bực. Xoay người, tính chạy lại từ đầu. Bốn chân đạp lên cát, vừa muốn lao đi, bỗng nhiên nghe vài tiếng vang nhỏ.
"Rầm rầm."
Tiếng đó rất yếu, nếu không phải Ryan có được hai lỗ tai nhanh nhạy - thứ mà y luôn lấy làm tự hào, thì phỏng chừng sẽ bỏ lỡ.
Đại khái cách nơi này một km.
Bờ biển biên hẻo lánh ít dấu chân người, vợ lại chạy hướng khác.
Vậy thì tiếng đó là của ai?
Tuy rằng không chắc lắm, nhưng Ryan không bỏ qua manh mối này, lập tức quay đầu vọt đi. Thân hình sói trắng lao nhanh như tia chớp, xuyên qua các kho hàng. Càng tới gần, tiếng động đó càng rõ ràng —— như là có vật gì đó đang đập cửa không ngừng nghỉ.
Không bao lâu sau Ryan đã biết được nó là gì. Tiếng động đó phát ra từ một căn phòng nhỏ, ước chừng là phòng để bỏ đồ của ngư dân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bi-bat-choi-tinh-nhieu-tay-toi-bo-chay/1323676/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.