11. Qua mấy ngày, Bách Lý cũng rời đi.
Lúc cô ấy đi, đã nhìn Tạ Thanh Phái đầy thâm tình. Ánh mắt ấy không thể che giấu được.
Tôi biết cô ấy vẫn chưa từ bỏ được Tạ Thanh Phái.
Sau khi Bách Lý rời đi, Tạ Thanh Phái ôm chặt tôi vào lòng. Giống như sợ tôi nổi giận, xoa mặt tôi nịnh hót.
Tôi buồn cười với hành động của hắn, rồi lấy trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho hắn.
Không sai, chính là khăn tay đôi uyên ương mà tôi thêu.
"Chàng sau này chính là người của bổn tiểu thư, cũng phải... nho nhã một chút."
"Nho nhã cái gì mà nho nhã... lão tử hiện tại như vậy không tốt sao?"
Tạ Thanh Phái miệng nói một kiểu, nhưng vẫn cầm lấy khăn trong tay.
Khoảnh khắc đó, tôi nhìn vào mắt Tạ Thanh Phái. Cứ nghĩ rằng tôi và hắn sẽ cùng nhau tự do trên núi Tự Tại như vậy, vĩnh viễn không chia lìa.
Nhưng ba ngày sau, cha tôi đã tìm đến.
Mặc dù tôi không muốn người cha này lắm.
Cha con gặp nhau, đáng ra phải vô cùng cảm động. Nhưng tôi và cha tôi gặp nhau lại rất khác, không có gì ngoài im lặng.
Là ông ấy vứt tôi đi. Tạ Thanh Phái đã đem tôi về, cho tôi một cuộc sống mới. Bây giờ ông ấy lại tới tìm tôi, không nghĩ tới là muốn bán tôi đi.
Bán cho tứ hoàng tử để đổi lấy một chỗ dựa mới, đổi lấy vị trí thương nhân mạnh nhất, lấy lại những vinh hoa phú quý lúc trước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bat-toi-sat-thu-hoi-han-roi/2789368/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.