14. "Bổn vương đối với nàng thâm tình nghĩa trọng, sao nàng lại nhìn bổn vương với sắc mặt như thế?"
Tứ hoàng tử trước mặt tôi ném toàn bộ cốc chén trên bàn xuống đất. Tôi bị dọa cho sợ, không dám nói một lời nào.
"Dù sao thì ngày mai, nàng cũng sẽ trở thành thê tử của ta, không nhìn ta cũng không sao, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian."
Tứ hoàng tử đi rồi.
Trong phòng chỉ còn lại mình tôi.
Không biết vì sao, về kinh thành, tôi lại không sợ ngủ một mình nữa. Ngược lại khi có người, tôi lại sợ.
Tứ hoàng tử tính tình cô độc, quái đản, khó nắm bắt được. Hắn đối với tôi ám ảnh sâu đậm đến khó hiểu.
Ngày mai là ngày đại hôn của tôi và hắn.
Hỉ phục đặt ở trên bàn, tôi còn chưa đụng tới nó.
Tôi vẫn mặc trên người chiếc váy từ lúc xuống núi. Chính Tạ Thanh Phái đã cất công tới Mãn Ngọc phường tìm thợ may nó cho tôi.
Tôi rất hối hận lúc đó lại ương ngạnh, Tạ Thanh Phái đã vì tôi mà mua những y phục đó, vậy mà tôi lại không đem theo.
Đến cả mọi ý niệm cũng đều biến mất.
Aiz, nhân sinh là như vậy. Sau khi gặp được Tạ Thanh Phái, chỉ cảm thấy đã vượt qua cả biển lớn thì cần gì phải sợ nước. Tôi không phải người tích cực, nhưng chỉ duy nhất hắn khiến tôi không cảm thấy tủi thân.
Tôi lấy trong tay áo ra một chiếc khăn. Tôi đã bọc trong chiếc khăn ấy một món đồ từ trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bat-toi-sat-thu-hoi-han-roi/2789367/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.