9. Sau hôm đó, tôi rất muốn hắn gọi tôi là Khanh Khanh thêm một lần.
Không hiểu sao đêm đó giọng hắn nghe rất hay. Hầu như giấc mơ của tôi đều có âm thanh đó. Nhưng mà Tạ Thanh Phái không gọi như vậy nữa.
Tôi bị hắn làm cho rối tung lên, không biết giận ai cuối cùng đành trốn trong phòng mà thêu thùa.
Xuân Đào dạy tôi, nhưng tôi lại không thể nắm được, một đôi uyên ương bị tôi thêu thành hai con vịt nước. Xấu muốn chết.
"Tiểu thư, cô định tặng cho Tạ công tử chiếc khăn tay này sao?"
Tôi rất xấu hổ vì bị đoán trúng, không còn cách nào tôi đành chùm chăn kín người tới đổ mồ hôi. Nhưng mà nhịp tim đập rất nhanh.
Mùa xuân tới rồi.
Tạ Thanh Phái lại nhận được một mối làm ăn. Trong vòng nửa tháng không quay về.
Đại ca mặt sẹo đem về từ trên núi một con diều. Cái đẹp nhất thì cho tôi. Tôi cầm dây diều, đưa cho Xuân Đào đi thả trên bãi cỏ trống cạnh chuồng ngựa.
Con diều đó bay rất cao, tôi hi vọng nó có thể đem theo mắt tôi mà bay thật cao, xem thử Tạ Thanh Phái đang ở đâu.
Thả diều được ba ngày, thì trời đổ mưa, tôi cũng đổ bệnh.
Bệnh vừa khỏi thì Tạ Thanh Phái trở về. Nhưng hắn không về một mình.
Bên cạnh hắn có thêm một nữ nhân. Mọi người trong trại đều biết cô ấy, cô ấy là Bách Lý Tiết Linh, còn gái của thần y Bách Lý Uyên dưới núi.
Cô ấy và Tạ Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bat-toi-sat-thu-hoi-han-roi/2789372/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.