Chương trước
Chương sau
Có kỹ sư cấp cao Uriel ở đây, việc theo dõi định vị dựa trên thông tin là điều quá ư dễ dàng.

Uriel thả camera mini, quả cầu vàng vỗ đôi cánh nhỏ tiến vào phòng triển lãm, lấy nét trung tâm, hình ảnh phóng to ——

"Đây không phải là người thử nghiệm tóc trắng của tôi sao?!"

Úc Trầm trong lòng rung động.

Chim nhỏ năm lần bảy lượt dùng đường thủy lẻn ra ngoài, y vốn đã mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng bây giờ sự thật đã được xác nhận, y lại cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Bay sang trái hoặc sang phải cũng không ngoài phạm vi kiểm soát của y, sẽ không gặp rắc rối gì.

Úc Trầm liếc nhìn Uriel qua video.

Mặc dù đối phương không nhìn thấy, nhưng Uriel cảm giác bóng ma tâm lý của mình đột nhiên tăng lên.

Úc Trầm nhẹ nhàng nhấn mạnh: "Không phải của ngươi, là của ta."

"...được rồi."

"Tiếp theo, ngươi chịu trách nhiệm giảng giải."

"Thần? A, nhưng thần là một kỹ sư cơ khí mà thôi! Giải thích và vân vân ——" Uriel liếc nhìn sắc mặt của chú mình, vô cùng muốn sống mà thẳng lưng:

"...Cần phải, giữ lại."

Sự thật chứng minh, kỹ thuật nghề nghiệp cần có chuyên môn, không có nghề thì cũng đừng ép buộc.

Uriel cắn răng thể hiện trình độ cô giáo ngữ văn tiểu học đã truyền lại để miêu tả đấu trường chiến đấu, lười biếng điều khiển máy quay, tìm trong quần chúng vây xem đang bàn tán, phát sóng trực tiếp.

Lục Tầm: "Rắn Đuôi Chuông số 0 đã vào hiện trường! Không hổ là máy bay thử nghiệm, được sơn màu xanh xám, có radar tàng hình, đường cong vừa gọn gàng vừa xinh đẹp."

Uriel thở phào nhẹ nhõm, tốt quá! Nói hay lắm.

Lục Tầm: "Xuất hiện rồi, một tay đấm bên hông, ba bước giẫm lên cơ giáp, nam thần của tôi đẹp trai quá đi! Thật hy vọng người bị giẫm là tôi..."

Úc Trầm: "..."

Uriel: "..."

Chúng ta đổi kênh nhé?

Ngay khi tin tức về cuộc thi cá nhân được đưa ra, hội trường đã chật kín khán giả.

Hồ Kền Kền đang thực hiện các bài khởi động, có vẻ thành thục lão luyện.

Gã là loại diều hâu cường tráng rắn chắc, chuyên về cơ giáp hạng nặng, vừa nhìn thấy thanh niên đối diện điều khiển cơ giáp hạng nhẹ, gã lập tức sờ râu, mỉm cười:

"Tình hữu nghị là trên hết, trận đấu xếp thứ hai. Tôi là "Hồ Thiên Hồ Địa*", xin hỏi tên trên mạng của cậu là gì?"

(*Quậy cho tới bến)

Rất nhiều người trong giới lính đánh thuê không muốn tiết lộ tên thật, nói tên trên mạng với nhau cũng coi như là một tục lệ.

Đương nhiên, Bạch Linh cũng có tên cố định.

Tuy nhiên, hắn nhìn xung quanh, tinh mắt phát hiện ra sáu bảy cái camera ẩn, nghĩ đến phòng triển lãm bên cạnh, cũng có rất nhiều xưởng nhỏ tham gia triển lãm, chẳng hạn như bán sơn phun, mái che, nội thất da, nói không chừng còn có các nhà tài trợ tiềm năng đang xem phát sóng trực tiếp?

Bạch Linh: "Xin chào, tôi tên 'Vượng Phô Chiêu Tô'."

(*Cửa hàng trực tuyến cho thuê)

Quần chúng vây xem: "???"

Một nhóm ông chủ vừa chơi bài vừa nghe phát sóng trực tiếp sửng sốt, bật cười.

Khuôn mặt của Hồ Kền Kền cứng đờ, khóe miệng run rẩy.

... Vớ vẩn! Giới trẻ ngày nay cũng quá lố bịch, viết tham vọng của mình lên ID, làm sao được các nhà sản xuất cao cấp tán thưởng?

Cho dù có thì chắc chắn sẽ là những nhà máy nhỏ cấp thấp!

Ba phút sau, trận đấu bắt đầu đúng giờ.

Một tiếng chuông leng keng vừa vang lên, Hồ Kền Kền lập tức đẩy chân ga đến mức cao nhất, muốn đánh nhanh thắng nhanh, ắt phải điên cuồng đè bẹp đối thủ chỉ bằng một đòn, trực tiếp nổ súng hướng về phía 【Vượng Phô Chiêu Tô】.

"Bùm——"

Khi làn khói xám tan đi, lộ ra một cái hố khổng lồ sâu ba mét trên mặt đất.

Khán giả reo hò: "Hồ Thiên Hồ Địa! Quậy cho tới bến!"

Hồ Kền Kền nhìn thấy cười chế nhạo, lại nheo mắt, phát hiện dưới đáy hố trống không, da đầu tê dại, nhanh chóng xoay người chống đỡ.

"...!"

Giây tiếp theo, 【Vượng Phô Chiêu Tô】trực tiếp lao xuống, đao laser trong tay mang theo thế năng trọng lực cực lớn đâm vào khe hở trên xương sống cơ giáp của 【Hồ Thiên Hồ Địa】, giống như cạy mai rùa, tháo dỡ áo giáp của kẻ thù!

Hồ Kền Kền trong buồng lái tức giận hét lớn: "Còn non lắm!"

Gã giơ tay ném bom vào cổ Bạch Linh ở cự ly gần, đối phương nhanh nhẹn né tránh, Hồ Kền Kền lập tức nhảy lên không trung.

Không ngờ tên tàn tật bị gãy chân này lại khó đối phó như vậy, năm phút trôi qua, gã đã bắn trượt một phát.

Nhưng trên chiến trường cơ giáp hạng nhẹ yếu ớt, nếu kéo dài thời gian, 【Vượng Phô Chiêu Tô】chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Hồ Kền Kền hung hãn, dứt khoát tung ra bản lĩnh của mình——

Mắt của Lục Tầm căng thẳng: "Hỏng rồi, 【Hồ Thiên Hồ Địa】sắp sử dụng đòn tấn công đặc biệt axit sulfuric, lão chết tiệt này! Tình hữu nghị là trên hết đâu?"

Mới vừa nói xong, những quả đạn axit sulfuric ùn ùn kéo đến biến thành một tấm lưới lớn không lối thoát, sắp chụp xuống Bạch Linh.

Những người hâm mộ Hồ Kền Kền hả hê nói: "Ngay khi Lão Hồ sử dụng chiêu thức này, cơ giáp không nổ tung cũng sẽ bị ăn mòn nghiêm trọng, hoá trang xinh đẹp đến mấy cũng vô ích".

Bên trong buồng lái của Rắn Đuôi Chuông.

Cơ quan điều khiển điên cuồng chiếu cảnh báo trên màn hình, giọng Rắn Đuôi Chuông lạnh lùng và khẩn cấp: "Master! Xác suất né tránh tính toán được đang giảm dần, chúng ta có 80% cơ hội sống sót sau cơn mưa axit sulfuric, xin hãy bám chặt vào tay vịn!"

Bạch Linh bỗng nhiên nói: "Rắn Đuôi Chuông, ngươi có tin ta không?"

Rắn Đuôi Chuông không chút do dự: "Đương nhiên rồi, Master."

Đôi mắt màu xám của Bạch Linh nghiêm nghị: "Lập tức chuyển sang chế độ điều khiển bằng tay."

Dám tạt axit sulfuric làm hỏng mặt cơ giáp của ta? Đúng là chán sống.

Mặc dù Rắn Đuôi Chuông không hiểu ý đồ của hắn, nhưng lúc này nó lựa chọn từ bỏ tính toán, tin tưởng vào trực giác của mình——

......Hở? Trí tuệ nhân tạo cũng sẽ có trực giác sao?

Rắn Đuôi Chuông đã từ bỏ quyền vận hành, chỉ thấy những ngón tay thon dài như móng vuốt của Bạch Linh bay lượn trên bảng điều khiển, đôi mắt đọc dữ liệu ở tốc độ cao, giống như một cỗ máy vận hành chính xác.

Thái độ ổn định kia không biết sao lại chọc vào bình xăng của Rắn Đuôi Chuông, nó bỗng nhiên nổ máy, lại còn thật sự gầm rú:

"Giết giết giết giết giết!!"

Bạch Linh:?

Ai đã phá hủy giọng nói của con bé nhà ta?

Lúc này, Ptolemy cầm hai cây kem ốc quế, vô tội đi ngang qua.

Ptolemy không tìm thấy Rắn Đuôi Chuông nên đi dạo sân sau. Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong camera của nó, nó hào hứng bật chế độ quay video.

Thật tuyệt vời, đây là thân pháp* nó chưa từng thấy trước đây!

(*cách vận động, di chuyển thân thể (trong các môn võ nghệ))

Cơ giáp lẽ ra phải bay theo hình vòng cung, nhưng Rắn Đuôi Chuông hiện tại lại đang bay theo đường thẳng.

Với một góc độ không thể tin được, nó lần lượt lao qua từng quả bom axit sulfuric, cuối cùng đuôi khói tuyệt đẹp chọc thủng tấm lưới lớn, một cú xoay đẹp mắt ném đao trúng vào giữa trán cơ giáp của Hồ Kền Kền.

Hồ Kền Kền đấm một quyền vào đài điều khiển.

Dựa trên kinh nghiệm của gã, nếu tiếp tục chiến đấu, rất có thể sẽ thua. Thay vì đánh mất danh tiếng của top 8 trước khi đăng ký, trở thành trò cười, chi bằng kịp thời ngăn chặn sự tổn thất...

"Thật tuyệt vời, bạn nhỏ, chúng ta dừng lại ở đó nhé?"

Bạch Linh không nhiều lời, hắn cầm đao đi tới, mấy giây sau liền xong.

Giáp sau của Hồ Kền Kền bay thẳng lên trời, rơi xuống chất lỏng axit sulfuric của chính gã, bị phá hủy hoàn toàn.

Trọng tài: "Thắng bại đã định! 【Vượng Phô Chiêu Tô】 thắng trận đấu cá nhân này, đạt được 200 điểm."

Rắn Đuôi Chuông ăn mừng bằng cách khéo léo bay một vòng.

Nếu quan sát quỹ đạo này, giống như một bàn tay vô hình, dùng bầu trời làm tờ giấy trắng, cơ giáp làm cây bút, khí thải để lại nét chữ như móc sắt bạc khổng lồ trên bầu trời xanh bao la——

【Quảng, cáo, chỗ, cho, thuê】

Khán giả: "...có nhà tài trợ nào không? Hãy nhìn xem đứa nhỏ làm việc chăm chỉ biết bao!"

Lúc này, Uriel từ tòa nhà phía sau của công ty đi tới, chân thành nói: "Đây là chiến thắng đầu tiên đúng nghĩa, không tệ."

Bạch Linh mới ra khỏi khoang thuyền, còn chưa hiểu chuyện gì: "Hắn đánh thắng tôi cộng 10 điểm phải không, sao tôi có thể được 200 điểm?"

Uriel: "Việc này, vì cậu có phần thưởng cộng thêm bảo vệ người mới, nếu cậu thách đấu thành công tuyển thủ có điểm cao hơn mình, cậu sẽ được nhân lên 20 lần."

Bạch Linh chính trực nói: "Nhưng tôi vừa mới nghiên cứu quy tắc, không có quy tắc này.". Được copy tại { TrU𝙢Tr𝙪 yện.vn }

Uriel lén lau mồ hôi, nghiêm túc giải thích: "Trận đấu thôi, cấp trên thay đổi quy tắc xoành xoạch là chuyện thường, cậu còn không hiểu đám quý tộc già đó sao?"

Vẻ mặt Bạch Linh sửng sốt, cũng không biết nhớ tới ai, cong môi nói: "Cũng đúng."

Sau đó Uriel đưa Bạch Linh đi đăng ký.

Số dư của Bạch Linh không đủ 50.000, vì vậy chuẩn bị vay nặng lãi từ ngân hàng chợ đen, tháng sau trả. Rắn Đuôi Chuông lại gửi một tin nhắn:

"Master, tôi có 3000, ngài cầm đi."

Bạch Linh ngẩn người: "Ngươi lấy ở đâu... Ngươi ——"

Hắn bỗng nhiên không nói nên lời.

Bạch Linh nghĩ về những năm trước khi chết ở kiếp trước, khi nội tạng của mình bị suy yếu, buộc phải từ bỏ tiền tuyến, chỉ có thể tự mình vật lộn, kiếm sống bằng cách bán những thứ nhỏ nhặt.

Bọn họ thường xuyên đến ga tàu điện ngầm để bán nước, ô, bóng bay...

Hắn, và Rắn Đuôi Chuông.

Rắn Đuôi Chuông trông có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất là một AI giàu cảm xúc, nó thích hoa, thích những thứ sặc sỡ. Bạch Linh kéo thân thể đau bệnh ra chợ nhập hàng, nó liền tự nguyện làm xe tải.

Hai người bọn họ cùng nhau lấp đầy khoang điều khiển và giá để hành lý bằng những quả bóng bay rẻ tiền, Rắn Đuôi Chuông rất vui, nó nói: "Trong bụng tôi có rất nhiều bong bóng màu sắc rực rỡ."

Hôm đó, bên ngoài trời mưa to, người người chạy tán loạn bốn phía, Bạch Linh cũng không bán được chiếc ô nào. Hắn khập khiễng, cả người ướt sũng, chạy về bên đường, việc đầu tiên không phải là trèo vào khoang điều khiển trú mưa, mà là lo lắng kéo chiếc áo đi mưa bằng nhựa lên người Rắn Đuôi Chuông.

Gió mạnh đến mức Bạch Linh cảm thấy cơ thể rách nát của mình sắp bị thổi bay.

Hắn nghe thấy tiếng Rắn Đuôi Chuông đang nói chuyện. Nó cũng cũ rồi, luôn có những chỗ không sửa chữa được, loa phát ra tiếng sột soạt, nó nói:

"Tôi muốn khóc, tôi rất muốn khóc, nhưng khóc là hành vi của con người, có thể tôi bị hỏng, có lẽ là ống ngưng tụ bị nhỏ giọt".

Rắn Đuôi Chuông duỗi đôi cánh cũ của nó ra, khoát lên đầu Bạch Linh, cố gắng che chắn cho hắn khỏi gió mưa.

Bắp chân của Bạch Linh ngập trong cơn mưa lạnh, đứng ở bên đường, thay nó rơi rất nhiều nước mắt mà nó không thể rơi.

Anh hùng nên rơi vỡ khi đang huy hoàng nhất, còn hơn là vô danh nằm ngã trên đường.

Đặc biệt đúng với Rắn Đuôi Chuông đã cùng hắn vào sinh ra tử vô số lần.

Vì vậy một đời này, tuyệt đối không thể giẫm lên vết xe đổ.

Phải tìm một người cha dượng giàu có cho con gái tôi...



"Đừng lo lắng về phí đăng ký, số tiền này Cục thiết kế Gorgon đã cho cậu rồi." Uriel an ủi.

Bạch Linh quay đầu lại, có chút nghi hoặc: "Tôi ký hợp đồng thí nghiệm với phòng làm việc của anh, không phải với Gorgon. Tại sao họ phải giúp tôi trả tiền?"

Uriel: "À, thực ra Gorgon cũng là ông chủ lớn của tôi... Dù sao thì đừng lo lắng về tiền bạc."

Ông ta không thể nói rằng ông chủ lớn của mình coi trọng cậu, muốn độc chiếm tất cả không gian quảng cáo của cậu...

Uriel nhân tiện đổi chủ đề sang tiến hành thí nghiệm, dẫn Bạch Linh tới phòng làm việc.

Bạch Linh thuận miệng hỏi gần đây Uriel có bận không, Uriel thở dài:

"Đâu chỉ là bận, Cúp quán quân thế giới cơ giáp sắp bắt đầu, nào là nhân viên hiện trường, kỹ thuật viên bảo trì và nhân viên cứu hộ đều đã được điều động, tôi cũng thường xuyên phải đi theo đội ngũ công ty vận hành thử số liệu."

"Đúng rồi, cậu có giới thiệu được kỹ thuật viên bảo trì nào không? Ở đây chúng tôi đang thiếu người."

Trong giới cơ giáp, người biết thông tin rộng rãi nhất chính là phi công.

Bạch Linh suy nghĩ một lúc, viết cho Uriel danh sách, đều là những người đáng tin cậy mà hắn đã sử dụng trong cuộc cách mạng trước đây.

Uriel xoa tay, được voi đòi tiên hỏi: "Có MC hoặc là người có tài bình luận không?"

Bạch Linh: "Giải thi đấu trực tiếp không phải có bình luận viên sao?"

Uriel không dám nói đây là thứ mình thêm vào. Ông chủ lớn ghét bỏ giảng giải quá khô khan của ông ta, không phản ánh được một phần mười phong thái chiến đấu của cậu.

Chuyện này tạm thời gác lại, bởi vì Uriel vẫn phải tranh thủ thời gian tiến hành hai mươi nhóm thí nghiệm với Bạch Linh, sau đó tiến hành hơn một nghìn hạng mục phân tích.

Sau khi kết thúc thí nghiệm, màn đêm đã buông xuống.

Bạch Linh đã kiệt sức, sau khi điều khiển Rắn Đuôi Chuông xong ba trăm lần nhảy, chân giả sớm đã cạn kiệt năng lượng.

Uriel hài lòng nhìn số liệu: "Hôm nay đã xong."

Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi cửa, phòng đăng ký đã gửi đến một tin nhắn, nói rằng số liệu trên phiếu khám sức khỏe của Bạch Linh nộp quá tệ, không đề xuất hắn tham gia cuộc thi.

Bạch Linh lạnh lùng hỏi: "Nếu tôi nhất định phải thi thì sao?"

Phòng đăng ký ngượng ngùng nói: "Vậy thì người giám hộ alpha của cậu chỉ có thể đích thân đến đây, ký vào 《 Thỏa thuận trách nhiệm 》. Hơn nữa...."

"Hạn chót là chín giờ sáng mai."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.