Sau khi bắt cóc hoàng đế nhân ngư Alpha – Chương 23
ღTâm trạng bất thường trong giai đoạn phân hóaღ
Bạch Linh cuối cùng cũng rời đi.
Hắn giao nhân ngư suy yếu hôn mê cho AI, người máy nhỏ đã xử lý mọi việc một cách thông thạo, trong suốt quá trình còn an ủi hắn:
"Không dọa tim máy của cậu sợ hãi phải không? Chủ nhân là như vậy, thường xuyên đột nhiên ngắt kết nối, cũng chính là cái con người gọi là phân mảnh não. Đừng sợ, ngủ vài ngày là có thể khởi động lại."
Bạch Linh im lặng gật đầu, hồn vía lên mây trở lại ký túc xá.
Trước khi đi ngủ, cần thay quần dài.
Túi áo căng phồng, hắn tiện tay sờ, lấy ra bao tay da cừu của nhân ngư.
Bạch Linh bình tĩnh nhìn hai giây, đột nhiên mở ngăn kéo, ném nó vào chỗ sâu.
Ba ngày tiếp theo, hắn ở hoàng cung ăn uống, đến lớp và tập luyện bình thường.
Trong căn tin ——
"Chậc, tâm trạng cậu có vẻ không tốt, cãi nhau với người giám hộ à?" Sava ôm một núi đĩa thức ăn ngồi xuống.
"Không, y không phải người giám hộ của tôi." Bạch Linh tiếp tục uống canh, không ngước mắt lên.
Thấy hắn nói ung dung như vậy, Sava và North nhìn nhau, trong đầu không hẹn mà cùng một ý nghĩ:
【Hội chứng cảm xúc khác thường giai đoạn phân hóa】
Tâm trạng càng bất thường, đẻ trứng càng mạnh mẽ.
Bạch Linh không quan tâm bạn cùng phòng đang liếc nhìn cái gì, sau khi ăn xong bữa cơm canh nhạt nhẽo này, còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Đầu ngày hôm nay, hắn đã nhận được thông báo của Rắn Đuôi Chuông.
[Rắn Đuôi Chuông]: Master, hôm nay là ngày đầu tiên của cuộc thí nghiệm. Tôi đã tự mình lái từ xã đoàn đến công ty, ba giờ chiều, tôi ở sảnh 0 đợi cậu.
Khi Bạch Linh nhìn thấy thông tin, có cảm giác nhẹ nhõm.
Dù thế nào đi chăng nữa, hắn có thể tạm thời tách mình ra, đắm chìm vào máy móc thuần túy.
Sava đột nhiên vỗ vỗ Bạch Linh, thoạt nhìn rất vội: "Có thể giúp tôi thu dọn bát đĩa được không, tôi đi nghe điện thoại."
Nói xong, Sava vội vàng chạy ra ngoài, không thấy vẻ hống hách thường ngày, ngược lại là vẻ mặt bất đắc dĩ.
Bạch Linh:?
Trời sắp mưa đỏ à, ai trị bệnh cho tên này đi?
Sava mới vừa nhấc máy, bên kia liền bùng nổ: "Mau tới đưa tôi về đi, bọn họ đang sờ chân tôi quấy rối tôi!! Giết giết giết giết giết giết giết giết!"
Sava da đầu tê dại: "...ngươi không có ra tay với bọn họ chứ?"
"Trước mắt thì chưa, nhưng ngày mai chưa chắc. Nếu không phải vì cái hợp đồng nực cười cậu đã ký, tôi có bị oan ức như vậy không? Hu hu hu gót chân cũng bị sờ mó."
Sava đỡ trán nói: "Nhưng ngươi là cơ giáp trưng bày, đặt ở nơi dễ thấy nhất trong phòng triển lãm, chắc chắn sẽ nhiều người vây xem."
"Giết giết giết giết giết giết! Tôi mặc kệ, cô bé bên cạnh còn có lồng kính, tôi cũng muốn!"
Cùng lúc đó, tại Phòng triển lãm 0, lồng kính của Rắn Đuôi Chuông bị gõ vang, một cơ giáp hỏa diễm đẹp trai lẳng lơ chạy tới hỏi:
"Này cô nàng xinh đẹp, mũ trùm đầu của cô lấy ở đâu thế?"
Rắn Đuôi Chuông lạnh lùng đáp: "Tôi mang từ nhà đến."
Cơ giáp hỏa diễm: "Tại sao còn bán quả bóng bơm hơi khí thải?"
Rắn Đuôi Chuông: "Master của tôi thiếu một chân, nên tôi bán bóng bay để nuôi gia đình."
Cơ giáp hỏa diễm rất cảm động, quay đầu ngồi chồm hổm trong góc báo cáo với Master của mình:
"Tôi muốn đi triển lãm với cô ấy, cùng cô ấy đến khu trẻ em thổi bong bóng, tôi đi đây bái bai!"
Sava: "Chờ một chút, ngươi là người mẫu của khu vực vũ khí mà!! Gừ!"
—
Lục gia là một thế gia* lính đánh thuê nổi tiếng.
(*Một gia tộc có nhiều đời vinh hiển)
Lục lão gia gần như cả đời làm phó chủ tịch công đoàn, ông đương nhiên hy vọng con trai mình có thể kế thừa chức vụ, vượt trội trong ngành cơ giáp.
Nhưng mà, sự nhiệt tình của con trai ngày càng tăng, nhưng linh hồn nhỏ bé cũng quăng mất, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt tràn ngập hoa đào, khiến Lục lão gia thấy mà giật mình.
Chắc đã đến lúc phải cân nhắc chuyện cả đời của con trai?
Lục gia không có gia quyến phái nữ, Lục lão gia không khỏi xấu hổ, vì thế nhiệm vụ quan trọng này giao cho anh họ của Lục Tầm —— Lục Hàng.
Hôm nay, Lục Hàng từ quân đội trở về nghỉ ngơi, nhân tiện gọi em trai đến, hỏi thẳng vào vấn đề Lục Tầm thích ai.
Lục Tầm cười khúc khích, nói rõ.
Không ngờ, Lục Hàng cau mày: "Ác điểu? Tuyệt đối không được."
Lục Tầm vội vàng giải thích: "Anh, đừng hiểu lầm, Bạch Linh không giống đám chim ưng quý tộc hộ vệ của hoàng đế không coi ai ra gì. Tuy rằng trước mặt mọi người hạ gục em, nhưng là một người rất tốt."
Lục Hàng nghiêm túc nói: "Anh không phải nghi ngờ nhân phẩm của hắn, ý anh là... Tiểu Tầm, chúng ta không có mũi khoan kim cương thì đừng làm đồ sứ, mấy vụ nuôi ưng thất bại bị mổ vào mắt còn chưa nhiều sao?"
"Nếu em không tin, anh có thể nói cho em biết, năm nay trung đoàn cơ giáp không gian sâu thẳm mới xảy ra một chuyện ngoài ý muốn."
Lục Tầm: "Cũng là ác điểu sao?"
Lục Hàng gật đầu: "Đúng vậy, là một cựu binh đã nhập ngũ được 5 năm. Hắn vừa mới bắt đầu phân hoá đã bị thiếu tướng quân đoàn coi trọng, tên kia muốn quy tắc ngầm với hắn."
"Đáng tiếc, chim ưng kia tính tình rất bướng bỉnh, dùng giày quân đội giẫm mạnh vào xương đùi thiếu tướng alpha, bắn ba phát vào đũng quần, đoàng đoàng đoàng, khá lắm, chỗ đó nhất định là vỡ thành thịt nát."
Thật hung tàn!
Lục Tầm nghe vậy không khỏi toàn thân đổ mồ hôi, trong chốc lát, nửa thân dưới của mình đều đau.
Lục Hàng nghiêm túc nói: "Chưa hết đâu, hắn cho nổ kho vũ khí của căn cứ, viện cớ thôi, bởi vì thiếu tướng kia tịch thu cơ giáp của hắn, đem đến bãi phế liệu, nghiền nát thành sắt vụn."
Lục Tầm im lặng, hắn ta là một alpha, nên không đồng cảm với chuyện bị quấy rối kia, tuy nhiên, không một phi công nào có thể dễ dàng tha thứ cho việc phá hủy cơ giáp.
Cơ giáp là mạng sống thứ hai của họ.
Thiếu tướng này đáng đời!
Lục Tầm tức giận hỏi: "Thiếu tướng ác độc như vậy, nhất định đã bị bắt rồi kết án đúng không?"
Lục Hàng lắc đầu thở dài: "Không có, gã còn thăng chức, ngược lại chim ưng kia bị xử tử hình."
Sau khi Lục Tầm nghe được câu chuyện này, không thể quên được trong một thời gian dài.
Lục Tầm nghĩ đến cái chân gãy của Tiểu Bạch Mao, càng cảm thấy chim ưng là sinh vật kiêu hãnh và mỏng manh cần được bảo vệ.
Đặc biệt là khi nghe thấy đám bạn xấu xa gọi mình: "Lục thiếu, tôi thấy cơ giáp của nam thần nhà cậu đang bán bóng bay, dễ thương quá."
Lục Tầm: "Cái gì? đáng thương như vậy!"
Đám bạn: "?"
Lục Tầm lập tức chạy đến hiện trường, tuyên bố: "Lục công tử tôi, sẽ mua tất cả số bóng bay."
Rắn Đuôi Chuông lặng lẽ mở khoang hành lý, lấy ra hai bao bóng bay chưa bơm, đưa mã thanh toán.
Lục Tầm: "..."
Chấp nhận số phận và trả tiền.
Một cơ giáp hoa văn ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, ôm lấy cánh của Rắn Đuôi Chuông: "Đi, mời cô ăn kem dịch làm lạnh, ba viên, quẹt thẻ của Master của tôi."
Hắn ta rưng rưng nước mắt muốn nói, tôi cũng có thể mời cô ăn ba viên kem, có thể cho tôi cơ hội để tăng cảm tình không...
Thật tức chết!
Cơ giáp hỏa diễm này do ai phái tới, chẳng lẽ là tình địch mới?
Lục Tầm ngay lập tức biến nỗi buồn thành sức mạnh, phái người đi thăm dò chủ nhân đằng sau cơ giáp hỏa diễm.
Hừ, dù hắn là ai, cũng không thể kiêu ngạo hơn thế gia lính đánh thuê như nhà mình.
Trả về kết quả——
【Bức vẽ: Ngọn lửa phốt pho trong đêm tối】
【Tên đăng ký: Ptolemy】
【Phi công: Sava II】
Bạn bè: "...Này, Lục thiếu làm ơn tỉnh lại đi, đó chính là gia tộc quý tộc Cú Đại Bàng lâu đời, hung ác nhất toàn đế quốc, nhất thiết đừng giành giật đồ ăn với họ!"
Một người bạn khác: "Ptolemy?! Là cơ giáp Ptolemy đã đánh nhau kịch liệt giành Cúp quán quân thế giới năm ngoái?"
Lục Tầm lập tức chịu áp lực rất lớn, bất chấp nói: "Năm, năm ngoái mà thôi, nên chưa hẳn tôi sẽ không làm được. Đúng lúc vòng loại vừa mới bắt đầu, bây giờ tôi đi đăng ký."
Phòng triển lãm mà họ đến thuộc tập đoàn hàng không và quân sự lâu đời với nguồn vốn dồi dào nhất đế quốc —— Cục thiết kế Gorgon.
Gorgon là nhà tài trợ lớn nhất cho mỗi giải đấu cơ giáp thế giới, nên có văn phòng đăng ký gần địa điểm tổ chức.
Lục Tầm kéo một đám bạn đến đăng ký, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, tóc trắng xinh đẹp trong đám người kia không phải là Bạch Linh sao.
"Cậu cũng đến đây để đăng ký à? Đăng ký ở cấp bậc nào?"
Bạch Linh tập trung nhìn chằm chằm vào điều kiện đăng ký: "Tôi vẫn chưa quyết định."
Thể lệ của cuộc thi cơ giáp tương tự như giải vô địch thế giới của Trái đất cổ đại, cũng có ngưỡng đăng ký nên không phải ai cũng có thể tham gia.
Người tham gia phải đáp ứng ba điều kiện:
Tham gia thi đấu cá nhân/đồng đội trong vòng một năm, đạt trên 100 điểm. Vượt qua cuộc kiểm tra sức khoẻ đầy đủ. Phí đăng ký là 50.000 tinh tế tệ.
Lục Tầm đề nghị: "Với thực lực của cậu, có thể trực tiếp lên cấp 3000 mà không có vấn đề gì, hiện tại cậu bao nhiêu điểm?"
Bạch Linh: "0."
Lục Tầm lau mồ hôi: "...A này, hiện tại tìm người tăng điểm cũng không còn kịp rồi, nếu không bốn năm nữa đấu lại nhé?"
Ánh mắt của Bạch Linh di chuyển đến chính giữa, trên đó viết: Quán quân sẽ được thưởng 3 triệu tinh tế tệ.
Số tiền không quá nhiều, không quá ít, chỉ vừa đủ để hắn mua một máy bay nhỏ đã qua sử dụng, sau khi hắn giải quyết bạo quân, đóng gói Rắn Đuôi Chuông, an toàn chạy trốn đến nơi hoang vu.
Hắn cần tiền, càng nhiều càng tốt.
Về lâu dài, sau này xây dựng căn cứ, sắp xếp trang bị, chiêu mộ binh lính, mua áo giáp sẽ dùng nhiều tiền.
Kiếp trước hắn tham gia cách mạng, có hơn phân nửa sức lực đều dùng vào việc gom góp kinh phí, dù trận chiến có đánh hay đến đâu, hậu cần đạn dược theo không kịp, cũng làm cho người ta phiền não.
Nếu trận đấu lần này có thể kéo đến mấy nhà tài trợ thì tốt.
"Thầy Hồ đến rồi!"
"Tám người mạnh nhất năm ngoái cũng tới đăng ký, xem ra cuộc thi này có rất nhiều cao thủ tụ tập, nhìn xem."
"Hồ Kền Kền dường như đã nhận được tài trợ từ tứ đại thương gia quân sự."
"Tứ đại thương gia quân sự... là Cục thiết kế Gorgon à? Quá dữ!"
"Dốt nát, tiền thân của Gorgon chính là Cục chế tạo vũ khí quốc gia của đế quốc, căn bản không cùng đẳng cấp với cái gọi là tứ đại, chèn ép lính đánh thuê cá nhân ghê tởm. Ngươi đã bao giờ thấy trung ương quảng cáo cho cá nhân?"
Một đám fan hâm mộ của tập đoàn Gorgon bắt đầu bàn tán xôn xao.
Bạch Linh không quan tâm đến Gorgon, ngược lại cân nhắc làm thế nào để có được điểm trước khi hết hạn đăng ký.
Bên kia, Hồ Kền Kền được bao quanh vênh váo kiêu ngạo đi tới quầy, hô lớn: "Tôi đăng ký cấp bậc cao nhất, 3000."
Nhân viên lễ tân tươi cười nói: "Được rồi ngài Hồ, cấp 3000 cần 200 điểm cơ bản. Mời ngài đưa ra dữ liệu vòng cấm chế."
Với tiếng bíp vang lên, mọi người đứng gần đó nghiêng người sang nhìn, nhưng sắc mặt đều lúng túng.
Hồ Kền Kền chỉ đến đây theo hình thức, năm nay gã đã tham gia tất cả các cuộc thi, điểm đã vượt qua 500.
Nhưng nhận ra bầu không khí có gì đó không đúng, vội vàng cúi đầu nhìn, suýt chút nữa tim phổi ngừng đập.
"199 điểm?! Tuyệt đối không thể nào, chắc chắn máy có vấn đề gì đó ——"
Hồ Kền Kền đang định đập bàn, trong đầu chợt lóe lên, nhớ tới một việc.
Tháng trước, omega gã giám hộ bị phối ngẫu bạo hành, nhờ gã giúp đỡ, nhưng lúc ấy gã chỉ lo chơi game không để ý đến. Sau đó, nhận được chấm điểm giám hộ chỉ có 1.2.
Mọi người đều biết, điểm của người giám hộ được liên kết trực tiếp với các điểm tín dụng xã hội khác nhau.
Hồ Kền Kền mắng một tiếng, con tiện nhân này thật tàn nhẫn, khiến gã bị trừ hơn phân nửa điểm!
Nhưng Hồ Kền Kền dù sao cũng là tay lỏi đời, gã lập tức nghĩ tới có thể ở hiện trường tìm người bắt đầu trận đấu cá nhân, chỉ cần thắng liên tục ba ván, có thể được 10 điểm.
Bằng cách này, đã có thể đáp ứng điều kiện đăng ký, còn giữ được thể diện.
Hồ Kền Kền nhìn quanh, dừng lại ở người yếu nhất.
"Bạn nhỏ có hứng thú so tài một chút với tôi không?" Hồ Ngột Thứu mỉm cười vỗ vai Bạch Linh.
Vòng cấm chế của Bạch Linh:
【Kiểm tra phát hiện alpha viếng thăm! Tiếp xúc thân thể cấp 4! Đang truyền dữ liệu..... 】
Cùng lúc đó, nơi ở của nhân ngư.
Giống như một hang động của dã thú cổ xưa, tẩm cung tràn ngập mùi của rong biển lên men, làn gió ấm áp thổi qua đại sảnh mang theo mùi cỏ khô âm thầm cháy.
Một mùi hương an thần không tên lượn lờ bốc lên trong góc phòng.
Rrr, rrr, âm thanh điện tử rung ở tần số cao.
Bộ lông đen phập phồng theo đường cong thân thể, sợi lông sáng bóng, bỗng nhiên, một bàn tay mịn màng như tượng điêu khắc từ trong bộ lông dày vươn ra, ngón tay tái nhợt chạm vào thiết bị đầu cuối, chậm chạp di chuyển đến bên tai.
【Cảnh báo làm mới dữ liệu! Omega của ngài đang cùng alpha tiến hành mật độ tiếp xúc thân thể cấp 4 với tần suất ba lần mỗi phút, xin hỏi có cưỡng chế giám hộ không? 】
【Yes / No】
Nhân ngư mệt mỏi thức dậy, bàn tay chống trán, ép mình ngồi dậy, đôi mắt xanh tối tăm nổi lên tơ máu:
"...Gọi Uriel!"
*Tác giả có lời muốn nói:
Lão nhân ngư: Là do ta không được hay là do cậu lăng nhăng quá? Ba ngày không thấy, đã đi chơi vui vẻ với A khác! ( âm u ngồi dậy)
Chim nhỏ: (liếc nhìn) Nhìn kết cục của những A khác, có phải cảm thấy tôi rất tốt với ngài hay không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]