Chương trước
Chương sau
Một giờ trước, Úc Trầm nhận được tin tức từ Uriel:

"Tiểu Bạch Mao thiếu giấy đồng ý của người giám hộ, có thể không có cách tham gia cuộc thi."

Úc Trầm không chút để ý xoay chiếc nhẫn, hỏi: "Ồ? Vậy cậu ấy nói như thế nào?"

Uriel do dự: "Cậu ấy nói... sẽ thay đổi người giám hộ, bất cứ ai cũng được, chỉ cần tạm thời tìm đại một người trên đường là được."

Úc Trầm rũ đôi mắt không tiêu điểm, trong mắt hiện lên một tia u ám, chậm rãi nói: "Người đâu? Để cậu ấy tới nói chuyện với ta."

Sống lưng Uriel chợt run lên, theo bản năng cúi người hành lễ: "Cậu ấy đã đi rồi, ngài có cần tôi phái người gọi cậu ấy về không?"

"Không cần."

Uriel sững sốt, không ngờ câu trả lời của y lại quyết đoán như vậy.

"Để cậu ấy đi đi." Úc Trầm im lặng một lúc rồi cúp máy.

Y chậm rãi bước xuống bậc thang, đôi chân dài vân da rõ ràng bước vào trong làn nước lạnh, ánh sáng và bóng tối giao thoa tạo nên một tấm màn che phủ ngũ quan của y.

Bất cứ ai cũng được...

Y lặp đi lặp lại những lời này.

Thà rằng ra đường nhặt hàng thấp kém, cũng không sẵn lòng quay lại nói chuyện với y.

Một con chó hoang tính tình bướng bỉnh, muốn xin ăn dưới chân người khác... Thật sự nên bắt người trở về ấn xuống bể, hung hăng tắm rửa sạch sẽ, từ trong ra ngoài, đút ăn đến nôn ra mới thôi ——

Ngoài cửa xuất hiện hai đèn đỏ, AI lặng lẽ tiến vào: "Ngài có mệnh lệnh gì?"

Những suy nghĩ của Úc Trầm gián đoạn, giọng nói lãnh đạm, vang vọng trong mái vòm cao ngất của bể tắm:

"Lấy máu của ta, chế tạo ra chiết xuất pheromone."

"Ngài chờ một chút, tôi lên lầu lấy ống tiêm và ống đong xuống."

Sau khi AI rời đi, nơi này lại rơi vào im lặng chết chóc.

Nhân ngư tựa lưng vào vách đá cẩm thạch phía sau, tấm lưng cơ bắp cuồn cuộn phập phồng nghiền nát lớp băng thành mảnh vụn, nước ao rất lạnh, lúc chưa đun nóng sẽ kết một lớp băng mỏng.

Y đã quen với việc dùng nhiệt độ thấp để kích thích não bộ tỉnh táo.

Nhưng lúc này, cơn hưng cảm* trong lòng vẫn không hề thuyên giảm dù chỉ một chút.

(*Tâm trạng cực kỳ hưng phấn và dễ bị kích động thường liên quan đến rối loạn lưỡng cực.)

Tâm trạng vừa rồi, rất không thích hợp......

Dường như tình cảm của y đối với thứ mình đã bảo vệ bấy lâu, đã lên men rồi biến chất ——

Trong ba ngày qua, Úc Trầm liên tục mơ thấy cùng một giấc mơ.

Việc mọi người chán ghét Y Tô Mạt Lai Tác không phải hoàn toàn vô lý.

Ham muốn kiểm soát của y rất mạnh mẽ khủng bố.

Sóng não của nhân ngư có thể tích hợp vào tín hiệu internet, từ khi y lên ngôi năm 18 tuổi, đã phát hiện ra rằng chỉ cần ngồi trong cung điện là có thể giám sát chặt chẽ toàn bộ đế quốc, dã tâm liền bành trướng vô biên.

Mặt đất biến thành cơ thể của y, camera biến thành đôi mắt của y.

Y Tô Mạt Lai Tác có mặt ở khắp mọi nơi.

Vì thế, y đã nhìn thấy nhiều sự thật không thể chịu nổi. Trong những kẽ hở của xã hội, nước thải chảy tràn lan, ngay cả tiền cấp cho học sinh mua sữa cũng có thể bị tầng lớp quan chức bóc lột, cắn nuốt sạch sẽ.

Khi đó hoàng đế còn rất trẻ tuổi, còn có chút ngây thơ và liều lĩnh.

Y không thể tin tưởng những người đó, liền kết nối người máy để tự mình phân phối sữa.

Xe chở sữa đi qua mọi thành phố, len lỏi từng ngõ ngách, không ai hiểu rõ quốc gia của mình hơn chính mình, y đã làm như vậy chín mươi năm.

Những đứa con thân yêu của y, vì họ, y có thể làm việc cả ngày lẫn đêm.

Nhân ngư coi mình như một cỗ máy vận hành chính xác, nhưng cuộc đời y cũng xuất hiện một bug......

Một bug* nhỏ dễ thương.

(*Lỗi lập trình làm cho một chương trình hoặc một hệ máy tính chạy bị lỗi, cho kết quả sai, hoặc đổ vỡ.)

Khi hạch toán vào cuối tháng, sổ sách luôn không khớp, mấy phần sữa thường thừa ra trong một khoảng thời gian nhất định. Nhân ngư nghi ngờ chương trình xảy ra vấn đề, liền chìm vào ý thức để quan sát.

Người máy: "Tôi chắc chắn sáng nay bạn đã đến đây ba lần, đeo cùng một chiếc khăn quàng cổ."

Chim non: "Tôi chỉ có một chiếc khăn quàng cổ, nên tôi buộc nó theo ba kiểu khác nhau."

Người máy: "Nhưng tôi đã nhận ra bạn."

Chim non cởi áo khoác đội lên đầu: "Như vậy còn nhận ra được không?"

Người máy: "Không nhận ra, bạn muốn bao nhiêu sữa?"

Cứ như thế, bị một chú chim non trông như quả bóng nhung xám, bị mắc kẹt bug.

Nhân ngư cười trừ, dung túng tỷ lệ lỗi này.

Y thích những chú chim nhỏ này, bài hát phát trên xe chở sữa cũng là y tự mình biên soạn. Như là chiếc xe bán kem ngoài đường thu hút lũ chim sau giờ học, những chú chim non nghe thấy sẽ cõng cặp sách trên lưng bay nhanh tới, ghé vào cửa sổ của y chờ mong, như thể dựng lên lông đuôi.

Đó là cảm giác dễ chịu hơn việc ném vụn bánh mì ra quảng trường, bị chim bồ câu vây quanh.

Cho đến một ngày...

Có người đăng bài viết đầy phẫn nộ, nói rằng mình vì tò mò đã tháo dỡ một người máy, phát hiện bên trong có chương trình giám sát. Ngay sau đó, một nhóm người cả ngày chặn trẻ em trên đường, bắt vứt bỏ số sữa đã nhận, liên tục nói sữa có kích thích tố, sẽ khiến trẻ dậy thì sớm.

Cha mẹ hoảng sợ, không dám cho con đến gần xe chở sữa.

Chỉ có chim non bug mỗi ngày đúng giờ đến trạm sữa.

"Cái gì? Có thể mau mau lớn lên? Cho... thêm một chén nữa." Một chú chim nhỏ bé uống tới ba chén lớn một lần, vẫn ngẩng cao đầu hỏi:

"Ngày mai bạn có đến nữa không?"

Người máy: "Bảo bối ngủ ngon, không gặp không về."

Hàng năm vào ngày lễ tạ ơn, theo phong tục của loài chim, những chú chim non sẽ biểu diễn điệu múa xin sữa để bày tỏ lòng biết ơn và sự gần gũi với cha mẹ.

Chim non rất mắc cỡ, núp sau gốc cây lớn, lén nhảy nhót cho y.

Người máy: "Sao bạn không tới đây?"

Chim non cúi đầu không chịu đi qua: "Tôi nhảy không chuẩn."

Người máy: "Việc này thì có liên quan gì?"

Chim non mím môi, đá những viên sỏi dưới gốc cây: "...Hoàng đế đang theo dõi chúng ta phải không? Tôi nhảy không giỏi lắm, ngài ấy có phiền nếu nhìn thấy không?"

Người máy dường như chết một giây, rồi đột nhiên chuyển sang giọng điệu trầm thấp thuần tuý khác hẳn trước kia:

"Sẽ không, ta rất thích, cảm ơn bảo bối."

Chim non đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh sáng lên: "Lễ, lễ tạ ơn vui vẻ!"

Lắp bắp nói xong, bỏ chạy nhanh như chớp.

Xem xe chở sữa như là cha mẹ, thật là chuyện làm người khác đau lòng. Nhân ngư điều chỉnh trình tự, để cho chim nhỏ bug được uống sữa và nhận kẹo không giới hạn.

Mỗi khi nhá nhem tối, chim non sẽ xách cặp sách nhỏ đuổi theo xe chở sữa.

Mỗi lần dừng lại, mỗi lần uống một chén sữa, người máy sẽ không sợ phiền mà nói: "Bảo bối ngủ ngon."

Ngủ ngon, ngủ ngon, bảo bối ngủ ngon...

Chim non nghe đi nghe lại câu này, nghe xong mới lau nước mắt, lặng lẽ giẫm lên bóng đêm trở về.

Có đôi khi cũng sẽ nhịn không được chớp chớp rơi nước mắt, quay người chạy lại hỏi: "Ngày mai bạn có đến không? Nhất định phải đến".

Hy vọng bạn sẽ đến, hy vọng ngày mai còn có thể nhìn thấy ngài.

Chính giao ước như vậy làm cho trái tim cá khô cằn đập trở lại.

Khi đó đế quốc đã suy tàn, tài chính thiếu thốn, giới chính trị đã hợp lực để gây áp lực buộc hoàng đế phải cắt giảm khoản chi tiêu sữa khổng lồ hàng ngày.

"Căn bản không có ai đến trạm sữa để uống sữa, bệ hạ đừng khăng khăng cố chấp, không ai quan tâm đâu."

Nhưng nhân ngư biết, có một chú chim nhỏ quan tâm, bug nhỏ thân yêu của y, mỗi ngày đều dùng khăn tay lau chùi sạch sẽ cửa kính xe dính bẩn giúp y, xác nhận giao ước với y.

—— ngay cả khi chỉ có một chú chim nhỏ quan tâm, ta vẫn sẽ tiếp tục làm.

Nhân ngư như bọn họ mong muốn, hủy bỏ khoản chi tài chính khổng lồ này, thay vào đó dùng quỹ riêng của mình để tiếp tục kiên trì năm năm.

Ngày qua ngày, năm này qua năm khác.

Ta và chim non, giống như người chờ đợi nhau ở giai đoạn cuối của thời đại.

Bảo bối ngủ ngon, bảo bối......

Tạm biệt.



Bông tuyết dừng trên chiếc cúc đồng trên vai Bạch Linh, dần dần tụ lại thành một cái tổ nhỏ, hắn đi ngang qua quảng trường, bất giác đi chậm lại.

Đây là nơi duy nhất mà chim non thời thơ ấu được cho ăn no.

Nhiều năm sau đó, hắn thường xuyên lưu luyến ngồi lại quảng trường này, nhưng không bao giờ có thể tìm lại được cảm giác hạnh phúc trọn vẹn như năm đó...

Bạch Linh vô thức đi đến giữa quảng trường, ngẩng đầu nhìn tượng điêu khắc khổng lồ tay trái cầm đèn lồng, tay phải vung kiếm.

Xe chở sữa thường dừng lại dưới chân tác phẩm điêu khắc này.

Đôi khi, hắn sẽ cười nhạo phản xạ có điều kiện của mình đối với việc này. Nhìn thấy các tác phẩm điêu khắc thì nghĩ đến sữa, nhìn thấy sữa sẽ nghĩ đến việc từng được yêu thương, giống như con chim của Pavlov (1)...

"Nó rất đẹp, phải không?"

Một giọng nói già nua vang lên bên cạnh hắn.

Bạch Linh quay lại, hơi cúi xuống vì chiều cao của mình, chỉ nhìn thấy một ông lão tóc hoa râm, thắt lưng khom xuống.

Khi ông lão mỉm cười với hắn, những nếp nhăn hằn lên trên môi: "Rất ít người trẻ dừng lại và ngắm nhìn tác phẩm điêu khắc một cách cẩn thận, phần lớn sẽ vội vã bỏ đi."

Bạch Linh nhìn thấy quần áo của ông lão mộc mạc nhưng sạch sẽ, không giống như người vô gia cư, sau đó nhìn thoáng qua hộp quyên góp trong tay, nhất thời hiểu rõ.

Chắc là người quản lý bức tượng.

Người quản lý già đề nghị: "Nếu cậu sẵn lòng mua cho tôi một tách cà phê nóng 2 tinh tệ, tôi có thể kể cho cậu nghe câu chuyện về tác phẩm điêu khắc này."

Bạch Linh hoảng hốt, đang muốn nói, lão quản lý dường như sợ hắn từ chối, vội vàng trầm giọng bổ sung:

"Không nhất thiết phải uống, haha, tôi chỉ muốn tìm người nói chuyện thôi."

Bạch Linh mỉm cười nhẹ nhàng, mời ông đến quán cà phê nhỏ cạnh quảng trường. Lão quản lý không chịu ngồi xuống, gọi loại cà phê rẻ nhất, cầm cốc giấy xốp, đôi mắt ông đỏ ngầu vì gió bắc:

"Chúng ta hãy đến ngồi dưới chân bức tượng, nơi đó có một góc khuất gió, cũng rất ấm áp."

Tất nhiên Bạch Linh biết nơi đó.

Kiếp trước khi lang thang quanh quảng trường, hắn đã dựng một chiếc lều nhỏ ngay góc, trú mưa gió dưới tấm áo choàng bằng thép của tác phẩm điêu khắc.

Bạch Linh từng tự hỏi, thiết kế bao vây ba mặt này liệu có phải cố ý không, giống như tổ chim nhân tạo treo trên ngọn cây, hoặc đặt các hộp các tông nơi chó hoang thường lui tới.

"Đương nhiên," lão quản lý hào hứng giải thích, "Điều này đã được cân nhắc trong quá trình thiết kế, nơi trú ẩn cho người qua đường, hay chỗ trú đông của các loài động vật nhỏ. Đừng nhìn nó bây giờ đầy bụi bặm, bị mưa axit bào mòn không rõ mặt, trước kia từng là địa danh của thủ đô."

Nhưng tác phẩm điêu khắc thực sự có nhiều lịch sử.

Nó tên là 《Motherland》, có thể gọi nó là quê hương, hoặc là đất mẹ, hay như những kẻ lang thang thường vẽ tranh lên tác phẩm điêu khắc, gọi nó là "Vị thần giả dối".

Vì đây là lễ vật kỷ niệm của đế quốc cũ nên nó đã được ghi vào lịch sử.

Kể từ khi xây dựng, tác phẩm điêu khắc vẫn được thắp sáng, ngay cả khi mất điện, nó cũng có một hệ thống cấp điện riêng, chỉ khi đó nó mới trở thành tâm điểm của toàn bộ thủ đô.

Bạch Linh gợi nhớ một ít ký ức, thản nhiên cười nói:

"Nó quả thật rất lớn, xung quanh có rất nhiều đèn chiếu sáng, ban đêm thoạt nhìn luôn sáng trưng. Trước đây tôi luôn cho rằng nó là ngọn hải đăng, buổi tối về muộn, khi trở về sợ bóng tối, nhưng cảm giác chỉ cần chạy một mạch đến dưới bức tượng sẽ được an toàn."

Nhưng tác phẩm điêu khắc này, năm thứ hai sau khi hắn phát động cuộc cách mạng đã bị bạo quân cho nổ tung.

Đó là lần đầu tiên Bạch Linh cảm nhận được cảm giác người nhà của mình bị chiến tranh hại chết.

"Anh bạn trẻ, cậu đến từ thủ đô à?" Người quản lý đột nhiên hỏi.

"Không tính, nơi này tôi không có bất động sản." Bạch Linh thành thật nói.

Lão quản lý thở dài: "Không có nhà phải không, tôi cũng không có, tôi dự định nhìn tượng điêu khắc chết già..."

Ông giơ chiếc cốc xốp lên uống một hơi cạn sạch, sau đó vò nát ném vào đống rác chất đầy, sắc mặt có chút kiên quyết, lại giống như đỏ do uống rượu say, nói:

"Để cảm ơn cà phê của cậu, tôi muốn tiết lộ cho cậu một bí mật nhỏ, về nguyên mẫu của tác phẩm điêu khắc này là ai."

Trong lòng Bạch Linh bỗng run lên, nhịp tim đột nhiên bắt đầu đập nhanh: "Là ai?"

Lão quản lý quay lưng về phía gió, đưa ngón tay thô ráp lên miệng, hạ giọng: "Là lão hoàng đế, biết không? Y Tô Mạt Lai Tác..... khi còn trẻ tôi gặp qua ngài một lần, kinh vi thiên nhân*, lúc quỳ trên mặt đất cũng chỉ ngẩng đầu nhìn một lần, năm mươi năm rồi, đến khi tôi già cũng không thể quên được."

(*Vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế)

"Sau đó tôi điên điên khùng khùng suốt một năm, người ta truyền nhau lão hoàng đế quá xấu khiến tôi sợ hãi."

"Thật ra tôi là bởi vì khí chất và vẻ đẹp của bệ hạ——"

Bạch Linh đột nhiên run giọng nói: "Xin đừng nói nữa!"

Lông mi của hắn khẽ rung động, dùng răng cắn môi dưới đến mức tái nhợt: "...thật xin lỗi, tôi còn có việc phải xử lý, đi trước."

Quản lý kinh ngạc nhìn Bạch Linh rời đi.

Bạch Linh vùi nửa mặt dưới vào trong cổ áo, thậm chí không dám nhìn lại hình dáng của bức tượng.

Bởi vì......

Hình dáng đó thực sự quá mức quen thuộc.

Quen thuộc đến mức hắn căn bản không nhận ra rằng, sự quyến luyến, nhớ nhung, khao khát của mình, mọi thứ đều xuất phát từ đây và trở lại đây.

Tượng điêu khắc với đèn lồng.

Nhân ngư với đèn lồng.

Từ cảm giác quen thuộc khi lần đầu gặp nhau, đến sự thất thố đêm phân hoá, và sự ỷ lại dường như đã tích lũy nhiều năm của hắn đối với người nọ... Tất cả đều là hình ảnh phóng chiếu từ thời thơ ấu đến bây giờ.

Hóa ra, ngày xưa chưa bao giờ trôi qua, vẫn luôn đi bên cạnh hắn.

Bạch Linh nắm chặt những ngón tay buông xuống, ngực giống như thủng một lỗ lớn, nâng lên đôi mắt đầy tơ máu, khàn giọng hô to:

"——Y Tô Mạt Lai Tác!"



"Pheromone alpha nguyên chất siêu đậm đặc của ngài đã được chiết xuất. Dựa theo yêu cầu của ngài, làm đủ số lượng nửa năm, tỷ lệ siêu đậm đặc, chỉ cần một giọt là đủ để giảm bớt phản ứng thành nghiện của omega trong một tuần."

AI vừa trình diễn kỹ thuật chiết xuất tuyệt vời của mình cho chủ nhân xem, vừa âm thầm líu lưỡi.

Chủ nhân không hổ là chủ nhân, chơi trò chơi với chim nhỏ mô phỏng cũng chuẩn bị đầy đủ đạo cụ như vậy.

—— Nuôi chim nhập vai.

Vì thế, AI cũng đã chuẩn bị một cuốn sách hướng dẫn có độ trung thực cao, mở ra đọc:

"Cần phải lưu ý, chất lỏng đậm đặc này nhất định, cấm, tuyệt đối không được dùng chung với tính tố A nhân tạo, nếu không nó sẽ, bùm bùm bùm —— tạo ra hiệu ứng phun trào như ném một gói Mentos vào Coca."

Đúng lúc, chim nhỏ máy cũng đến thăm.

AI vui vẻ mở cửa, nhưng camera bị chặn, đối phương lần đầu tiên không chào hỏi nó, mà hốc mắt đỏ, hơi thở kịch liệt, lướt qua nó, xông vào rất nhanh.

Còi báo động AI mang theo phát ra tiếng bíp, bánh xe ngắn nhanh chóng bám theo.

Chim nhỏ máy vóc dáng cao gầy, chân cũng rất dài, AI căn bản không thể đuổi kịp. Chỉ có thể nhìn thấy chim máy đẩy cánh cửa nhà tắm nặng nề, đứng ở cạnh cửa, cả người thẳng tắp, lồng ngực phập phồng dữ dội, liên tục kiềm chế thở hổn hển.

Giống như dây cung kéo chặt, có thể đứt bất cứ lúc nào.

Úc Trầm ngửi thấy pheromone chua chát trên người hắn, đảo đôi mắt nhợt nhạt như nước, "Cậu đến vừa kịp lúc, thuốc giải cơn nghiện của cậu đã chuẩn bị sẵn, số lượng đủ dùng nửa năm."

AI chuyển giao các ống nghiệm trong suốt tràn đầy đúng lúc.

"Số lượng nửa năm..." Bạch Linh thở hổn hển, có chút khàn khàn, giống như chất vấn, càng giống như đang cười lạnh: "...phải đổ đầy bát thức ăn trước khi đuổi chó hoang đi, đúng không?"

Úc Trầm nhạy bén nhận ra cảm xúc bất thường của hắn, đang định hỏi——

Bạch Linh giật lấy ống nghiệm, trước mặt Úc Trầm, ngẩng đầu uống toàn bộ, không sót một giọt nào.

Sau đó, hắn ngẩng đầu cười lạnh với Úc Trầm, lấy một tính tố A nhân tạo nhét vào hàm răng run rẩy của mình.

AI chết lặng: "...Hắn uống hết rồi! Uống đầy miệng! Còn ăn tính tố A!"

Úc Trầm khiếp sợ đến tái mặt, lập tức đứng dậy từ trong bể tắm, căn bản không dự đoán được chim nhỏ của mình lại có thể điên cuồng như vậy.

Việc trích xuất dịch là vì giới đoạn.

Chim nhỏ thao tác ngược, trực tiếp khiến cơn nghiện trầm trọng hơn gấp mười lần.

Cổ của Bạch Linh nổi lên những đường gân xanh nhạt, quai hàm căng thẳng đến mức như sắp gãy, hắn ném ống thủy tinh xuống đất, chân giả vừa dẫm lên đã nghiền nát thành từng mảnh!

Hắn bị phẫn nộ và bi thương làm cho cả người phát run, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến đáng sợ: "Tôi sẽ không bỏ qua cho ngài, đêm nay ngài cũng đừng buông tha tôi, xem sáng mai ai có thể bước ra khỏi cánh cửa này!"

Nói xong, Bạch Linh đá một cước, khóa cửa lại.

Tôi cùng với cố quốc bị phá hủy của tôi...

Đêm nay phải ở trong này chiến đấu một mất một còn!

————————

(1) Ivan Petrovich Pavlov (1849-1936) là nhà khoa học người Nga, được trao tặng giải thưởng Nobel vào năm 1904 cho phát hiện về phản xạ có điều kiện. Sau khi nhận bằng tiến sỹ vào năm 1879, Pavlov làm việc tại Viện Y học thực nghiệm vào khoảng những năm 1890. Tại đây, ông tập trung nghiên cứu về sinh lý tiêu hóa, cũng như vai trò của hệ thần kinh trong quá trình tiêu hóa.

Một trong những thí nghiệm nổi tiếng nhất trong sự nghiệp Pavlov là phản xạ của chó. Pavlov rung chuông mỗi khi cho chó ăn. Dần dần, chú chó hình thành một liên kết giữa tiếng chuông và thức ăn. Một thời gian sau, khi nghe thấy tiếng chuông dù không có thức ăn, chú chó vẫn tiết nước bọt. Phản ứng hình thành từ trải nghiệm (học tập) như vậy được gọi là phản xạ có điều kiện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.