Chương trước
Chương sau
Kiều Nguyệt mất ngủ.
Sau khi trở về từ nhà Giang Như Thu, cả người cô rơi vào tình trạng bị mắc kẹt.
Đương nhiên chuyện này không thể trách Giang Như Thu, đúng như lời anh nói, anh đã giúp cô học, phải nói là, anh thật sự thông minh, chỉ đọc qua sách giáo khoa một lần, cũng có thể giải thích cho cô những vấn đề mà cô không thể giải suốt ngày đêm.
Nói cách khác, cả hai đồng ý rằng họ nên học cùng nhau, nhưng suy nghĩ của Kiều Nguyệt đã đi chệch hướng.
...... Có lẽ bắt đầu từ khi nào?
Kiều Nguyệt trở mình, nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài cửa sổ.
Trước đây mọi thứ vẫn ổn, mọi thứ rối tung lên từ lúc cô bước chân vào nhà Giang Như Thu.
Cô để ý đến đôi dép lê dưới chân, màu hồng và xanh thật bắt mắt, không gian rộng rãi, hai người đã ở bên nhau gần như cả ngày, thật khó để không nhận ra, cô cố gắng đưa suy nghĩ vào việc học của mình, nhưng liên tục bị thất bại.
Lần đầu tiên gặp Giang Như Thu, Kiều Nguyệt nghĩ, anh là một chàng trai rất đẹp nhưng tốt bụng, cô vẫn chưa thay đổi suy nghĩ này cho đến bây giờ.
Nhưng sau khi quen với Giang Như Thu, cô dần phát hiện ra rằng anh vẫn còn một mặt không muốn người khác biết, hoàn toàn khác với chàng trai lạnh nhạt bất cần từ miệng những người khác ——
Anh rất hay đeo bám.
Anh rất hay thích cười.
Anh cũng hay cần quan tâm.
Giang Như Thu sẽ tìm Kiều Nguyệt khi cô không có trong lớp, sẽ nhẹ nhàng phàn nàn khi cô trở lại"Cậu đã ở đâu", mỗi khi nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp than thở với vẻ mặt buồn bã, trái tim cô luôn mềm thành một quả bóng, muốn dỗ dành anh, nhưng, nhưng Kiều Nguyệt biết đúng mực.
Giang Như Thu thường xuyên cười trước mặt cô, đường nét lạnh lùng, vẻ mặt không chút biểu cảm đặc biệt bỉ ổi, nhưng trước mặt cô đôi lông mày lúc nào cũng nhếch lên, cho nên Kiều Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy Giang Như Thu lạnh lùng thờ ơ trong miệng những người khác.
Giang Như Thu cũng là một người rất yếu ớt, khi bị tổn thương, anh sẽ đặc biệt uất ức và đặc biệt đau buồn hỏi "Tôi có thể dựa vào vai cậu một chút không", đương nhiên có thể, họ là bạn tốt.
...... Thật sự chỉ là bạn tốt sao?
Kiều Nguyệt lại trở mình, quay mặt vào bức tường, cô dịch góc chăn không lộ ra một khe hở, trong lòng cô bực bội, cô dùng chân đá vào phía dưới và nhìn chằm chằm vào bức tường xám xịt.
Cô không bao giờ lạnh nhạt với Giang Như Thu, cô sẽ giúp đỡ anh khi anh ấy cần, rời xa khi anh không cần, không bao giờ chủ động tiếp cận, cũng không cố ý xa lánh.
Nhưng cô có thể kiểm soát bản thân, nhưng không thể kiểm soát người khác.
Lấy sự việc gần đây, sáng nay, ngoài miệng Giang Như Thu nói mượn bờ vai cô, nhưng anh lại nhào vào trong lòng cô, chỉ khi anh ấy nhớ lại quá khứ quá đau buồn, Kiều Nguyệt rất kiên nhẫn, nhớ lại cách mẹ dỗ dành khi mình còn nhỏ, hai tay ôm lấy anh, vỗ về nhẹ nhàng, nhẹ giọng an ủi anh: "Mọi chuyện đều đã qua, mọi thứ tốt lên rồi."
Anh dường như được an ủi, nhưng tư thế của anh vẫn không thay đổi, đầu anh rời khỏi vai cô, hạ cằm xuống, áp vào khuôn mặt cô... Cảm xúc xa lạ.
  
Từ nhỏ đến giờ, từ khi có ký ức, Kiều Nguyệt chưa bao giờ thân thiết với bất kỳ ai, kể cả mẹ cô.
Đặc biệt là hơi thở rõ ràng của Giang Như Thu khi sắp bước vào hàng ngũ nam giới.
Anh trông gầy, nhưng không yếu, lồng ngực rắn chắc, ấn vào ngực cô, khiến cho sự thương hại và yêu thương của Kiều Nguyệt dành cho anh biến mất trong tích tắc.
Những gì tiếp theo là rung động xa lạ.
Gương mặt cô hơi đỏ bừng, trái tim đập dữ dội trong lồng ngực khiến cô cảm thấy khó chịu, như thể đột nhiên có một con nai tung tăng chen vào trái tim cô, nó đang chơi đùa vui vẻ trong lòng cô.
Nhưng đây là Kiều Nguyệt đau lòng.
Cô nhớ lại những chuyện trước đây hai người cùng nhau trải qua, nhưng không có nhiều chuyện cô có thể nghĩ ra, đầu óc cô đều là học, cũng không có thời gian quan tâm đến chuyện khác.
Trời đã về khuya, ánh đèn ngoài cửa sổ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại bóng tối.
Mạc Xuân Hồng và Kiều Chấn Quốc đang tranh cãi ngoài phòng, không thể tránh khỏi việc hai vợ chồng cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, ngay cả khi cả hai đã kết hôn được nửa chặng đường, cẩn thận quản lý, cũng không thể tránh khỏi va chạm.
Kiều Nguyệt nghĩ đến điều này, không thể tránh khỏi lại nghĩ đến Giang Như Thu.
Hai người bọn họ chưa từng cãi nhau bao giờ, tính tình cô ôn hòa không thích gây gổ với người khác, mà Giang Như Thu cũng nghe lời cô trong mọi việc.......
Đừng nghĩ đến anh nữa.
Kiều Nguyệt nhắm mắt lại, đọc thầm văn ngôn văn đã chuẩn bị, sau đó cô ngủ thiếp đi mặc niệm ngữ văn chuẩn bị thể văn ngôn, lúc này mới tốt xấu đã ngủ.
Cái này ban đêm, mất ngủ không chỉ là Kiều Nguyệt, còn có Giang Như Thu.
Sau khi Kiều Nguyệt rời đi, lần đầu tiên anh cười ngốc nghếch, cầm chiếc cốc cô đã uống ngồi vào chỗ cô trên ghế sô pha, chọn đồ uống trên bàn đổ vào trong, cẩn thận thưởng thức dọc theo thành ly, nụ cười trong mắt anh gần như bật ra.
Căn nhà từng trống trải trong mắt anh giờ phút này tràn ngập hơi thở ngọt ngào thuộc về hơi thở của Kiều Nguyệt.
Anh nhắm mắt lại, nhớ lại từng cử động của Kiều Nguyệt khi cô đến đây, cẩn thận suy nghĩ về những gì anh đã nói với cô, sợ có một câu nào khiến cô không vui, lại sợ có một câu nào khiến cô nhận ra nội tâm biến thái của anh, vì vậy chán ghét anh.
...... Có vẻ như không có.
Anh che giấu rất khá.
Những dây buột tóc cô vứt, những chiếc bút viết hay những mẩu giấy vụn cô vứt vào thùng rác đều bị anh lấy trộm về nhà... Không, anh rất quý trọng chúng, để trên giường của anh. Nhìn mỗi ngày, khi cô đang ở trong phòng, tất cả những thứ có thể theo dõi suy nghĩ thầm kín của anh đều bị anh cất đi.
Nhớ đến gương mặt ửng hồng khi cô rời đi, trong lòng vui sướng bùng nổ, ước có thể đốt pháo hoa bên trong.
Ở trong phòng khách hồi lâu, anh đi về phía phòng ngủ, ngồi vào chỗ Kiều Nguyệt vừa ngồi, cầm lấy máy tính bên cạnh, mở album ra, quẹt một cái.
>
/>
Ở trên, tất cả đều là dáng vẻ của Kiều Nguyệt.
Cô ngồi học, Cô nằm ngẩn ngơ trên bàn...... Tất cả đều là cô.
Đang có một tin đồn đặc biệt cực nóng gần đây ở Trường trung học só tám.
Nghe nói, Giang Như Thu đẹp trai, xinh gái đến từ lớp mười lăm đang yêu đương với cô bạn cùng bàn.
Sự việc này hoàn toàn không phải là tin đồn, bởi vì có rất nhiều người có thể làm chứng.
Một số người trong số họ đã thấy Giang Như Thu về nhà với Kiều Nguyệt, những người khác đã thấy Kiều Nguyệt thường xuyên đến tiểu khu của Giang Như Thu vào cuối tuần......
Một số bạn cùng lớp nói rằng Kiều Nguyệt đang ngủ trưa hôm đó, nằm trên bàn, Giang Như Thu vừa từ ngoài đi vào, sau khi ngồi xuống thì có vẻ chật vật một hồi, theo trí nhớ của người bạn cùng lớp đó, Giang Như Thu, trừng mắt nhìn bạn học đang quay đầu nhìn lại, sau đó Giang Như Thu cũng nằm trên bàn, mặt hướng về phía cửa sổ, tạo thành tư thế mặt đối mặt, sau đó nghiêng mặt.
Mặc dù trường trung học số tám không phải là trường trung học thực nghiệm, nhưng tỷ lệ nhận học sinh trong những năm gần đây quá thấp, nhà trường cũng rất nghiêm khắc với điểm số của học sinh, nhưng một lớp sinh dở như lớp mười lăm, hầu hết,miễn là không quá nhiều thì có thể ổn.
Giáo viên mặc kệ, học sinh lại mách lẻo.
"Kiều Nguyệt, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu, cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi rất tò mò, cậu thực sự đang hẹn hò với y Giang Như Thu sao?"
Mấy người bạn học trong lớp không nén được tò mò, cố ý chọn thời điểm Giang Như Thu vắng mặt để dò hỏi Kiều Nguyệt.
Dù họ học cùng lớp nhưng hai người thường trật tự ở trường, chẳng giống hẹn hò chút nào.
Đặc biệt là Kiều Nguyệt, khi đối mặt với Giang Như Thu, khuôn mặt cô luôn vô cảm.
Kiều Nguyệt lắc đầu: "Không có, tôi và Giang Như Thu có mối quan hệ bạn học rất trong sáng."
"Ồ, ra vậy." Sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, người đó vui vẻ rời đi.
"Người đó vừa rồi là ai? Tới tìm cậu làm gì?"
Giang Như Thu từ ngoài tiến vào, vừa nhìn thấy một cô gái rời đi bên cạnh Kiều Nguyệt, lông mày của anh liền nhăn lại, ước có thể dùng khe giữa hai lông mày để chèn ép mọi người lại gần Kiều Nguyệt.
Kiều Nguyệt vẫn chưa hoàn hồn với câu hỏi vừa rồi, lại bị giật mình bởi giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng nhưng đầy thắc mắc của Giang Như Thu.
"Gần đây, trong trường dường như có vài lời nói sai sự thật về hai chúng ta, vừa rồi cô ấy đến hỏi tôi, nhưng tôi đã nói rõ." Kiều Nguyệt làm rõ sự việc rồi chậm rãi trả lời.
Giang Như Thu hỏi: "Tin đồn gì?"
Sắc mặt Kiều Nguyệt sắc mặt hơi bối rối: "Là, chỉ là một số tin đồn, tôi đã làm rõ."
Giang Như Thu ừm một tiếng rồi ngồi xuống, khi Kiều Nguyệt vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, anh lại đột nhiên mất cảnh giác nói: "Nói chúng ta hẹn hò, tôi đã biết điều đó từ lâu."
Tâm trang của anh bây giờ không phải quá tốt, cách đây vài ngày tâm trạng vui vẻ dường như chỉ tồn tại trong thời gian ngắn, anh lập tức trở nên buồn bực không vui.
Anh biết cảm giác thích một người, ước có thể nói với cả thế giới để mọi người biết rằng đối phương thuộc về mình, nhưng Kiều Nguyệt đã đi làm rõ.
Nhưng cô đã đi làm rõ!!
Rõ ràng là cô dụ dỗ mình trước, kết quả bây giờ muốn phủi sạch sao?
Sắc mặt anh dần dần thành đen.
Kiều Nguyệt dường như làm rõ cũng không có tác dụng gì.
Tin đồn về Giang Như Thu và cô vẫn đang xôn xao, cô có thể nghe thấy mọi người bàn tán xì xào khi cô đi trên đường, nhưng vì nhân vật chính liên quan đến Giang Như Thu, người không dễ chọc, nên những người có liên quan đều lén thảo luận.
Nhưng dường như họ cũng không biết, nếu là về vấn đề hẹn hò của Giang Như Thu và Kiều Nguyệt, một người nào đó trong hai người sẽ rất vui khi nghe.
Kiều Nguyệt không tin những tin đồn này.
Kết quả là cô đã nghĩ về điều đó cả đêm, Giang Như Thu vì từ nhỏ thiếu vắng sự chăm sóc của cha mẹ, hơn nữa lại chỉ có cô là bạn thân như vậy, khó tránh khỏi cử chỉ có hơi quá giới hạn, nhưng đây là anh thể hiện sự tin tưởng của mình, cô tuyệt đối không thể phụ lòng tin tưởng của Giang Như Thu đối với mình.
Kiều Nguyệt cầm lấy cái ly uống một ngụm nước, tiếp tục xem cuốn sổ ghi chép toán học của Giang Như Thu cho cô, cô đã đọc cuốn sổ này gần như mấy ngày nay, những suy nghĩ từng bị bế tắc dường như đã được mở ra từng chút một, thay đổi rõ ràng là cô bây giờ có thể hoàn thành bài tập về nhà của mình ngay hôm đó.
"Câu hỏi này tại sao lại làm như vậy?" Kiều Nguyệt khoanh tròn những câu hỏi khó hiểu, đẩy chúng đến trước mặt Giang Như Thu.
Khi Giang Như Thu nhìn cô, cô đã dời tầm mắt đi chỗ khác. Nhưng anh vẫn nhớ kỹ đôi môi mềm mại của cô gái dính vào miệng chai nhựa, khi bị dính nước thì trở nên tươi sáng và ướt đẫm, giống như đóa hồng bị người khác hái.
Hắn nuốt chặt dục vọng trào ra từ cổ họng.
Cầm bút lên, nhìn vào cuốn sổ.
"Tôi, tôi khát, phiền cậu lấy giúp tôi một ly nước."
Kiều Nguyệt cầm cốc nước lên, đi tới máy lọc nước bên cạnh, ấn nước lạnh trước, nhận được hơn một nửa, nhưng lại đổi thành nút màu đỏ, xác nhận bên trong là nước ấm, mới xoay người.
Cô còn chưa bước đi, thì sững sờ tại chỗ.
Giang Như Thu hơi ngửa đầu, sườn mặt của thiếu niên vẫn rất đẹp, đường viền sắc nét, đôi lông mày thanh tú, nước trong suốt trong ly tràn vào đôi môi đỏ mọng của anh, khiến hầu kết cuộn lên cuộn xuống, anh dường như uống không đủ, lại nuốt một ngụm lớn, động tác đột nhiện ngừng lại.
Đôi môi anh vẫn ngừng lại trên thành ly.
Nụ cười rất nhạt từ từ nở ra từ khóe miệng anh.
Này......
Nếu Kiều Nguyệt không nhìn lầm, Giang Như Thu cố tình uống ly nước cô vừa uống.
Bởi vì cô nhìn thấy, Giang Như Thu cố ý xoay chiếc ly, còn dùng môi chạm vào một chút, như thể đang tìm kiếm dấu ấn của cô, sau đó mới bắt đầu uống nước.
...... Là cô hoa mắt sao?
Tác giả có lời nói:
chương sau thành v rồi - cảm ơn các bạn đã ủng hộ hết mình ~ ~ ~ ~ Để lại bình luận trong chương này để phát bao lì xì
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.