Chương trước
Chương sau
Kể từ khi vượt qua sự phản bội của mẹ mình, cuộc đời hào hùng ban đầu của Giang Như Thu cũng bị ép vào bóng tối, anh tự sa ngã, tùy ý buông thả mình. Không ngờ anh lại cho rằng cả ngày hôm nay anh chỉ ăn nằm chờ chết, sẽ không bao giờ có hứng thú với việc gì.
Nhưng cuộc sống luôn đột nhiên mất cảnh giác.
Giống như Kiều Nguyệt đâm vào thế giới màu xám của anh.
Chưa thảo luận gì với anh, lại càng chưa chuẩn bị tốt, đối mặt với cô trong tư thế xấu hổ nhất, các cơ quan trong cơ thể đều đông cứng, trong lòng tất cả giác quan đều tập trung, tiếng đập thình thịch, thình thịch, vừa mới vừa lạ.
Anh muốn có được cô, anh đã nói như vậy từ tận đáy lòng.
Giang Như Thu luôn cảm thấy mình giống như một con sói chờ cơ hội, rình rập bên cạnh con mồi, con mồi vô tội và tốt bụng, chỉ chờ đến khi cô không phòng bị, sẽ bị anh ngậm... Cho vào bụng? anh làm sao có thể chịu được, anh sẽ giam cầm cô bên mình.
Cuối cùng anh đã tìm được thời cơ.
Anh đã cố gắng mọi cách có thể để dành nhiều thời gian ở cùng Kiều Nguyệt hơn, mặc dù ngồi cùng bàn với cô nhưng anh không thể nhìn cô một cách công khai, không nhìn thấy cô một giây, trong lòng cảm thấy khó chịu, trước đây có thể yêu cầu cô đưa mình về nhà với danh nghĩa sợ hãi, nhưng kể từ khi Tưởng Thắng vào tù, anh không bao giờ tìm thấy cơ hội nữa.
Anh đột nhiên bắt đầu hối hận, tại sao phải nóng vội như vậy? Không thể chờ đợi thêm một chút nữa? Mặc dù ghét Tưởng Thắng Diệp Mai vài năm, chuyển đến trường trung học số tám, anh luôn mong chờ họ nhận quả báo.
Nhưng những hận thù này không đáng nói khi so sánh với tình yêu dành cho Kiều Nguyệt.
Không đượcKiều Nguyệt đưa về nhà khiến Giang Như Thu buồn trong một thời gian dài, anh luôn tìm mọi cách để ở bên Kiều Nguyệt, nhưng cô thực sự rất thích học, nếu anh nói chuyện với cô trong lớp, mặc dù Kiều Nguyệt không nói thẳng rằng anh phiền phức, nhưng biểu hiện của cô rất tươi sáng, ngay cả giữa tiết cô cũng hiếm khi di chuyển vị trí của mình.
Mặc dù trên thực tế, cô tuân theo một số yêu cầu của anh, hiếm khi từ chối, nhưng anh lại ghen tuông.
Mà vừa rồi, nhìn vẻ mặt đầy rối rắm của Kiều Nguyệt đang cắn đầu bút, có lẽ cô phải gặp một câu hỏi không thể làm được, tuy rằng cô không thể làm được nhiều đề, bởi vì Giang Nhược Nguyệt luôn âm thầm quan sát cô, đương nhiên có thể thấy những khoảng trống lớn trên cuốn vở, điều này khiến anh đột nhiên tìm được cơ hội.
Có thể tiếp cận cô, hơn nữa có được cơ hội bên cô mọi lúc.
Cho dù bây giờ chỉ chiếm được vài câu, nhưng có thể nhìn thấy cô vài giây cũng sẽ khiến anh rất hài lòng.
"Kiều Nguyệt, ta có thể dạy cậu."
Quả nhiên, Kiều Nguyệt nhìn anh.
Vốn ngồi cùng bàn, hơn nữa Giang Như Thu có thể ở gần, Kiều Nguyệt không sao cúi đầu, nhưng ngay khi cô vừa ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa họ lập tức kéo vào, gần đến mức Giang Như Thu móc vào băng ghế của Kiều Nguyệt, cô có thể nhào vào trong lòng anh.
Anh đã dùng rất nhiều công sức để kìm nén suy nghĩ này, chờ mong câu trả lời của cô.
Kiều Nguyệt đồng ý.
Kiều Nguyệt rất rối rắm, cô cũng không từ chối lòng tốt củ Giang Như Thu, sau tất cả ngay lúc đó anh trông đầy chân thành, chân thành đến mức khiến Kiều Nguyệt gần như quên điểm của anh.
Điểm đó kém hơn điểm của cô, hai người học cùng nhau sẽ không tệ hơn chứ?
Nhưng Kiều Nguyệt nhanh chóng dừng lại suy nghĩ như vậy, bởi vì Giang Như Thu trong mắt cô tuy yếu ớt đáng thương, nhưng anh vẫn rất thông minh, sở dĩ điểm kém là anh không thích học, vì anh đã bị tổn thương quá nhiều, nên mất hứng thú với mọi thứ.
Bây giờ anh có thể chuyên tâm học, cô thân là người bạn tốt nhất và duy nhất của anh, cô nên cảm thấy vui vẻ cho anh mới đúng.
Giang Như Thu ồng ý với cô sẽ học ở nhà anh vào cuối tuần, dù sao thì cô cũng sắp được lên lớp, nhiệm vụ học tập rất gấp, theo đề nghị của Giang Như Thu, Kiều Nguyệt cũng đã nói chuyện với gia đình rằng, cô sẽ học ở nhà của bạn cùng lớp vào cuối tuần, ăn trưa cũng ở nhà Giang Như Thu.
Kiều Nguyệt sáng sớm đã đến nhà Giang Như Thu, nhận được tin nhắn của Kiều Nguyệt, anh đã sớm đợi ở cổng, đón cô vào nhà, thân mật chuẩn bị dép đi trong nhà.
"Cậu thích màu này không?"
Giang Như Thu cúi người đặt đôi dép lê màu hồng dưới chân cô từ trong tủ giày ra, khuôn mặt dừng trên giày cô một lúc, trong lòng thở dài, thật đáng tiếc, nếu là mùa hè thì tốt, nhưng tâm trạng của anh nhanh chóng được cải thiện, chỉ cần anh nghĩ rằng Kiều Nguyệt sẽ đi đôi giày này cả ngày, trong lòng anh đã rất bồn chồn.
"Cậu cố ý mua sao? Phiền phức quá, tôi rất thích màu này."
Giang Như Thu là người duy nhất sống trong nhà, theo tính tình đơn độc, trong nhà nên có rất ít người, cho nên đôi dép lê màu hồng được chuẩn bị đặc biệt cho cô, sự công nhận này khiến Kiều Nguyệt rất vui.
Cô luôn là người không giấu được cảm xúc, khóe miệng nhếch lên, đôi mắt đẹp cũng cong lên, nở nụ cười cởi mở nhìn Giang Như Thu vẫn đang ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười không giấu diếm.
...... Cô lại bắt đầu, lại bắt đầu! Cô luôn không tiếc công sức dụ dỗ dẫn dắt anh!
Giang Như Thu đứng dậy, mặt không cảm xúc cởi giày, đi đôi dép màu xanh lam anh đã chuẩn bị kỹ càng, kiểu dáng giống với dép dưới chân Kiều Nguyệt, sau đó đi theo cô vào nhà.
Trong nhà vốn không chuẩn bị gì cả, khi chỉ có một mình anh ở nhà, yêu cầu duy nhất là không được chết đói.
Nhưng hôm nay thì khác, Kiều Nguyệt sẽ đến, vì vậy anh đã đi siêu thị rất lâu, mua một đống đồ mà các cô gái thích ăn, lại sợ cô nhìn thấy suy nghĩ thầm kín của mình nên chỉ lấy ra một phần nhỏ đặt trong phòng khách.
"Cậu muốn uống gì?"
Kiều Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, nhìn đồ uống trên bàn, sau đó nhìn sắc mặt của Giang Như Thu, do dự nói: "...... Nước đun sôi."
Giang Như Thu nghe vậy rất hài lòng, thật ra anh không định cho cô uống đồ uống không tốt cho cơ thể, mặc dù trước đó anh đã uống rất nhiều nhưng vì lúc đó anh thấy bụng của Kiều Nguyệt rất đau, nên anh quyết định không chạm vào nữa.
Vì vậy, nếu cô nói muốn uống một ly, anh cũng chuẩn bị rất nhiều lý do để thuyết phục cô.
Sở dĩ mua những đồ uống này không phải Kiều Nguyệt chạm vào, anh chỉ là muốn thể hiện rằng anh là một người rất chu đáo và có thể chuẩn bị nhiều thứ khác nhau cho cô.
Kiều Nguyệt cầm nước đun sôi, lòng bàn tay của cô ấm lên. Dù bây giờ đã vào xuân nhưng cơ thể cô còn yếu, vẫn còn lạnh, vừa rồi chạy ngoài đường, cần một cốc nước nóng để xua tan cái lạnh.
Nước nóng còn bốc khói, cô thổi nhẹ rồi uống từ từ vào miệng.
Hai mắt Giang Như Thu nhìn thẳng.
Kiều Nguyệt cũng không phát hiện, sau khi uống nước, cô đề nghị Giang Như Thu ý tưởng làm bài tập về nhà càng sớm càng tốt.
Ngôi nhà mà Giang Như Thu sống có một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, anh là người duy nhất sống ở đây, phòng ngủ rất rộng, Kiều Nguyệt và Giang Như Thu đang ngồi cạnh nhau làm bài tập về nhà trên bàn.
Kiều Nguyệt luôn nghiêm túc trong học tập, không việc gì có thể quấy rầy cô, nhưng hôm nay không biết vì sao cô không nghĩ được, cô chật vật hồi lâu rồi bỏ cuộc, vừa quay đầu lại thì thấy Giang Như Thu đang nhìn cô.
Giang Như Thu lập tức thu hồi ánh mắt.
"Bên dưới có gì?" Kiều Nguyệt ngồi ở gần vị trí cửa sổ, khi cô vừa ngồi xuống thì chú ý đến một cái thùng lớn dưới bàn, khiến cô rất tò mò.
Giang Như Thu lôi chiếc thùng ra ngoài.
Bên trong chứa đựng những danh hiệu mà anh giành được từ thời thơ ấu, khi còn rất nhỏ, anh đã đặc biệt quan tâm đến thiên văn học, đọc nhiều loại sách khác nhau, thậm chí còn giành được nhiều giải thưởng khoa học và công nghệ khi còn nhỏ. Anh say mê thiên văn học bởi bầu trời đầy sao, vũ trụ bao la ẩn chứa vô vàn ẩn số.
Bây giờ, mọi thứ trong thùng giấy đều phủ đầy bụi, những ước mơ và hy vọng đã bị bóp chết từ lâu đã không còn nữa.
"Tôi có thể nhìn xem không?" Kiều Nguyệt nhìn anh, vô cùng hứng thú và mỉm cười.
Giang Như Thu chắc chắn sẽ không từ chối yêu cầu của Kiều Nguyệt: "Tất nhiên, cậu có thể xem bất cứ thứ gì."
Anh tìm vị trí tốt, ngồi xổm bên canh Kiều Nguyệt ngẩng đầu nhìn cô, khi ánh mắt quét qua thùng giấy, trong mắt xuất hiệnmột làn khói mù mịt, trước khi những kí ức từng khiến anh muốn chết chưa kịp lan rộng đến mức u ám, đã bị hơi thở của Kiều Nguyệt đưa trở lại hiện thực.
"Cậu không cẩn thận, sao lại vỡ rồi."
Kiều Nguyệt cẩn thận chạm vào đồ vật trong thùng giấy, ngoại trừ chiếc cúp hình cầu trong suốt đặt ở ngoài cùng, mặt dưới đều có vết xước, đặc biệt là mấy quyển sách bên trong, rõ ràng là bị người xé nát, sau này được dán lại.
Cô cẩn thận chạm vào vị trí vỡ vài lần, rồi nhanh chóng rút tay về, sợ rằng nó có thể bị anh làm hỏng. Vì đây là những giải thưởng mà anh từng có, chúng phải có ý nghĩa rất lớn đối với anh, vì vậy cô đương nhiên nên cẩn thận.
Giang Như Thu trả lời: "Không phải tôi ném, là ba tôi."
"...... Vì sao?" Kiều Nguyệt buột miệng thốt ra, sau đó mới nhận ra, bổ sung nói: "Nếu cậu không tiện nói, thì không cần phải nói, chúng ta tiếp tục làm bài tập."
Giang Như Thu thích thú với việc Kiều Nguyệt sợ làm tổn thương mình, trong lòng ấm áp, ánh mắt ngày càng thiêu đốt nhìn chăm chằm cô nói: "Không có gì không tiện cho bạn, tôi có thể nói cho cậu biết bất cứ điều gì cậu muốn."
Kiều Nguyệt giật mình: "A? Là, là sao."
Giang Như Thu đã đoán ra được tính cách của Kiều Nguyệt, cô hoàn toàn là một người tốt, không những vậy còn tràn ngập thương cảm.
Vết thương nhỏ mà anh phải chịu trong quá khứ hiện lên trong mắt cô, như thể anh đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ.
Sao anh có thể bỏ lỡ một cơ hội như vậy để được sự cảm thông? Sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy để trốn trong lòng cô được cô an ủi?
Ngay cả khi anh nhớ lại quá khứ và trải qua nỗi đau và sự tuyệt vọng một lần nữa, anh cũng không quan tâm.
"Sau khi cha tôi biết mẹ tôi ngoại tình, ông đã đuổi họ ra ngoài, ông không có nơi nào để trút giận, đúng lúc người phụ nữ chảy máu đó, ông ấy coi tôi như đối tượng trút giận, đó là khi ông ấy đánh tôi, những thứ này đã ném vỡ."
"Thật ra đã qua lâu như vậy, tôi cũng không buồn nữa......"
Giang Như Thu dứt lời, đầu cúi xuống, ai tay ôm đầu gối, cằm yếu ớt đặt lên trên. Da của anh vốn là trắng, đôi mắt hơi cụp xuống, bóng dáng của lông mi đập vào mắt, nhìn từ bên cạnh giống như sắp khóc.
Kiều Nguyệt thực sự rất đau lòng: "Còn bây giờ thì sao? Ba cậu......"
"Chúng tôi đã lâu không gặp nhau"
Nói cách khác, anh lúc còn rất nhỏ không có người thân ở bên cạnh, đứa nhỏ sống một mình, thật sự rất tàn nhẫn với anh. Mặc dù không có cha ruột, nhưng cô vẫn có một người mẹ yêu thương cô, cha dượng đối xử cũng không tệ với cô, so với Giang Như Thu thì tốt hơn nhiều.
Cô không nghĩ ra lời nào để an ủi Giang Như Thu, nhíu mày rối rắm.
Giang Như Thu cắn môi dưới, vết máu trên môi nhạt đi: "Tôi, tôi có thể mượn bờ vai của cậu để dựa một chút không?"
Kiều Nguyệt không lập tức trả lời.
"Có thể chứ?"
"...... Có thể."
Được chấp thuận, Giang Như Thu lập tức nhào tới.
Nhưng anh không dựa vào vai cô giống như lần trước, dựa vai cô đàng hoàng, lần này, hai tay anh ôm lấy eo của Kiều Nguyệt, đầu vùi vào cổ cô, cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể cô đang dần dần nóng lên, đồng thời cô nghe thấy nhịp tim đập nhanh hơn bên tai.
Hắn khẽ lẩm bẩm: "Chỉ có cậu thương tôi.
"...... Tôi chỉ có cậu."
"...... Kiều Kiều? Tôi có thể gọi cậu là Kiều Kiều không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.