Quý Kha chống lưng lên tường, sắc mặt tái nhợt, gần như mất hết huyết sắc trên mặt.
Cậu tự cho là mình đã xây dựng tường thành phòng thủ kiên cố, ai biết khi gặp được Phó Thời Văn, nháy mắt sụp đổ, quân lính tan rã.
"Anh tránh ra, đừng chạm vào tôi!" Quý Kha nắm chặt tay, phẫn nộ nói.
Đáy mắt Phó Thời Văn hiện lên một tia đau đớn, anh do dự một lát: "A Du, tôi đi, em đừng nóng giận."
Quý Kha dựa vào tường, chống đỡ tự tôn và kiêu ngạo còn sót lại của bản thân, nhìn bóng dáng Phó Thời Văn suy sụp rời đi.
Ông Ngô ngồi chờ trên xe, chỉ chốc lát sau, Phó Thời Văn im lặng về lại xe.
"Phó tổng, ngài có gặp lại cậu ấy không?"
"Ừ." Phó Thời Văn ừ một tiếng, rũ mí mắt: "Em ấy vẫn không chịu tha thứ cho tôi."
Mặc dù Lâm Du đã rời đi rất lâu, nhưng Phó Thời Văn vẫn thường xuyên nhìn đến cậu như cũ.
Có lẽ những thứ đó không phải ảo giác, mà chính là linh hồn của A Du sau khi chết.
Ông Ngô yên lặng than một tiếng trong lòng.
Những điều nên nói năm năm qua ông ấy đều đã nói, không biết còn lời gì có thể khuyên bảo Phó Thời Văn buông bỏ.
....
"Quý Kha! Cậu không sao chứ? Lại thấy không thoải mái sao?"
Vân Cẩm đến đây đã nhìn thấy Quý Kha ngồi dưới đất, cậu nhanh chóng chạy lại nâng Quý Kha dậy.
"Mang thuốc không?"
"Có, trong túi." Quý Kha suy yếu nói.
Vân Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bach-nguyet-quang-tro-ve-the-than-roi-di/3448259/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.