Dì Từ thở dài, đứa nhỏ này, từ trước đến giờ đều luôn để chuyện này trong lòng.
………
Buổi chiều, Lâm Du tan làm như mọi khi.
Trên đường trở về, Lâm Du cảm giác phía sau có người, thật giống như có người theo dõi mình.
Nhưng khi Lâm Du quay đầu lại, phía sau lại không có một bóng người.
Là cậu lo nghĩ quá nhiều sao?
………
Cuối tuần.
Lâm Du bình tĩnh chọn một phần quà, là một bộ bát ăn bằng sứ tinh xảo, rất đẹp.
An Trừng dọn đến nhà mới, có lẽ cậu ta sẽ cần dùng đến.
“Phu nhân, ta đến đây đi.”
Ông Ngô tiến lên đáp bắt tay: “Để ta cầm cho.”
“Cảm ơn chú Ngô .”
Ông Ngô đem bộ đồ ăn bỏ vào cốp xe, nhìn thoáng qua Lâm Du muốn nói lại thôi.
Ông không thể hiểu ông chủ đang nghĩ gì.
Lâm Du có biết không?
An Trừng và ông chủ, là loại quan hệ …..
Nếu không biết, kia có thể thật là...quá là tệ hại….
Nhưng nếu đã biết, thì chẳng phải….càng tệ hại hơn sao?
………
Nhà mới của An Trừng là một biệt thự bên bờ biển.
Tiệc trong nhà giờ đã biến thành một bữa tiệc tùng quanh hồ bơi, bên bờ cát trắng.
Đây là điều mà Lâm Du không nghĩ tới.
“A Du, cậu đến rồi, tôi còn tưởng rằng cậu không đến.”
An Trừng nhìn thấy Lâm Du, trên mặt thoáng qua một chút kinh ngạc.
“Sao lại không đến được?” Lâm Du kẽ cười.
Bãi biển đầy nắng, hồ bơi tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-bach-nguyet-quang-tro-ve-the-than-roi-di/3448229/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.