Chương trước
Chương sau
An Trừng trên mặt cười rất chân thành, giống như là Lâm Du tự mình suy nghĩ nhiều



Sắp tới giữa trưa, một ít khách lục tục đến, trong đó đa số đều là bạn cũ của Phó Thời Văn và An Trừng, còn có một số thiếu gia công tử không giàu sang thì cũng cao quý đến.

Bọn họ đều rất quen thuộc với An Trừng.

“Anh dâu, chúc mừng chuyển đến nhà mới.”

“Những ngôi nhà ở đây không tệ, có hơn hai mươi bộ, đoạt mãi không được, năm trước tôi định đặt mua một cái cho mẹ tôi, vừa hỏi thì đã sớm hết! Không mua được, vẫn là Phó ca lợi hại!”

“Không phải sao, cho dù An Trừng có muốn mặt trăng trên trời thì Phó ca cũng sẽ hái cho cậu ấy thôi.”

“Tôi nhớ khi còn học cấp ba, An Thừa nói muốn ăn quà vặt ngoài trường, Phó ca trốn học đi ra ngoài mua đồ cho cậu ấy, lúc anh ấy quay lại thì lại bị hiệu trưởng bắt gặp, phạt đứng.”
“Tôi và Phó ca cùng học một trường đại học, khi anh dâu đến trường lần đầu tiên đã gây náo động không nhỏ. Lúc đó, toàn bộ diễn đàn trường và school.net của trường đều đăng ảnh lên hỏi xem cậu ấy là ai, từ đâu ra mà nhóm nam sinh khoa học kỹ thuật trường chúng ta lại nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp như vậy, tất cả bọn họ đều bị cuốn hút.”

“Phó thiếu cùng An Trừng quá xứng đôi, quả thực là thiên địa đã tạo nên cặp đôi này.”

Những người còn lại đều cười haha.

An Trừng cũng mím môi cười.

Bầu không khí quả thực là rất hòa hợp.

Lâm Du ngồi nép trong góc khuất nghe quá khứ của tiên sinh và An Trừng, đáy mắt không thể che dấu hiện lên một tia cô đơn.

Cậu không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Phó Thời Văn

Lúc này đây Phó Thời Văn đang cầm ly rượu, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú đang nở nụ cười nhàn nhạt, hai chân anh đang bắt chéo lên, vẻ mặt lười biếng thả lỏng.
Tiên sinh xem ra tâm tình rất tốt.

An Trừng cùng tiên sinh từ nhỏ đã quen, hai người họ đã bên nhau mười năm và đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp, bạn bè xung quanh đã chứng kiến tình yêu của họ.

Bọn họ vốn là một đôi trời sinh.

Bởi vì An Trừng bị tai nạn, tiên sinh cho là cậu ta đã chết rồi nên mới tìm cậu về làm thế thân, vì hoài niệm An Trừng.

Hiện tại An Trừng đã trở về.

Với tư cách là một thế thân, cậu không còn ý nghĩa gì để bên cạnh tiên sinh nữa.

Lâm Du rũ mắt, mở điện thoại di động ra: “Dì Từ, chủ nhật con sẽ chuyển đến chỗ dì, có thể không ạ?”

Đánh xong đoạn này đầu ngón tay của Lâm Du hơi run rẩy.

Cậu ngẩng đầu dùng ánh mắt tinh tế miêu tả lại khuôn mặt của Phó Thời Văn:

“Tiên sinh, hẹn gặp lại.”



Tiệc rượu còn chưa kết thúc.

Mọi người chơi say sưa.
Một nhân viên phục vụ vội vã đi tới, nói nhỏ bên tai An Trừng mấy câu, sắc mặt cậu ta khẽ biến.

Người bên cạnh cậu ta kêu: “Làm sao vậy An Trừng, tiếp tục đi a.”

An trừng cười nói: “Thật không tiện, tôi đột nhiên có chút việc, các cậu chơi trước, tôi ra ngoài một chuyến.”

An Trừng vội vã cùng nhân viên phục vụ đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, cậu ta quay lại nhưng vẻ mặt có chút trầm trọng.

Phó Thời Văn nhìn thấy biểu hiện không đúng của cậu ta: “An Trừng, có chuyện gì vậy?”

An Trừng nói: “Thời Văn, viên Hải Dương Chi Tâm anh đưa em không thấy nữa.”

Bạch Việt đang lắc xúc xắc, lúc nghe thấy vậy liền ngừng động tác trên tay: “Cái gì! Viên kim cương ba trăm triệu Phó ca đưa cho cậu không thấy?”

Lời này vừa nói ra, toàn trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ngừng lại, đồng loạt nhìn về phía An Trừng.

Dưới sự chú ý của mọi người, An Trừng gật đầu.

“Không thấy.”

Bạch Việt hướng về phía Lâm Du nhìn thoáng qua nhưng lại không thấy người đâu: “Có phải hay không bị người cầm đi rồi?”

An Trừng lắc đầu: “Tôi không biết, tôi đặt ở trong phòng, vừa nãy Tiểu Khúc đi vào trong phòng lấy đồ, phát hiện két sắt mở ra, còn Hải Dương Chi Tâm thì không thấy.”

Phó Thời Văn khá là bình tĩnh: “Xem qua camera chưa?”

“Vẫn chưa.”

Phó Thời Văn nói: “Trước tiên xem camera xem sao.”

Bảo vệ đem camera mở ra.

Phòng của An Trừng ở lầu hai, người ra vào không nhiều, buối sáng vào khoảng thời gian này chỉ có hai người đi vào.

Một là Tiểu Khúc lúc nãy đi lấy đồ cho An Trừng, một người khác là ----- Lâm Du.

“Tôi liền biết là Lâm Du lấy.” Bạch Việt xem đến lúc Lâm Du đến, hừ lạnh một tiếng.

Phó Thời Văn nhíu mày: “Không phải cậu ta.”

“Phó ca, camera đều ghi lại, thế nào lại không phải?”

Phó Thời Văn biết tính cách Lâm Du, Lâm Du thậm chí chưa bao giờ tiêu tiền của anh, làm sao có khả năng trộm đi viên kim cương đó được.

Trừ phi là___

“Phó ca, cậu ta nhất định là ghen tị anh đưa cho An Trừng viên kim cương, cho nên mới ghi hận trong lòng rồi trộm nó đi, huống hồ, viên kim cương này giá trị ba trăm triệu.”

Phó Thời Văn nhìn về phía An Trừng hỏi: “Két sắt của cậu có mật mã, Lâm Du không có khả năng biết mật mã.”

An Trừng có vẻ hơi ngượng ngùng, cậu ta ấp úng nói: “Thời Văn, mật mã két sắt của em là ngày sinh nhật của anh.”

Bạch Việt a một tiếng: “Ha ha, ngoài cậu ta ra thì còn có ai? Phỏng chừng bây giờ đang cầm đồ chạy trốn đi?”

Sắc mặt Phó Thời Văn hơi trầm xuống.

“An Trừng, mau mau báo cảnh sát đi.” Bạch Việt hô.

An Trừng do dự nhìn về Phó Thời Văn: “Thời Văn……”

Phó Thời Văn yên lặng hai giây: “Trước tiên không cần báo cảnh sát.”

“Phó ca, sao bây giờ anh còn che chở cho cái thế thân kia? Anh như vậy đối với An Trừng là công bằng sao?”

Phó Thời Văn lạnh lùng nhìn lướt qua Bạch Việt, anh ta không đành lòng mà ngậm miệng lại.

An Trừng rũ mắt, đáy mắt hiện lên một tia oán độc.

……

Lâm Du thu thập đồ đạc của chính mình.

Cậu phát hiện, mặc dù đã sống ở đây một nắm nhưng thứ thuộc về cậu lại không nhiều.

Một cái vali là đủ.

Lúc xuống lầu, Lâm Du nhìn thấy chiếc thuyền buồm trong chai thủy tinh. Nhớ kỹ địa chỉ mạng là: m.42zw. com

Cái thuyền buồm nhỏ này cậu làm hơn một tháng, đáng tiếc không có nói cho tiên sinh biết, cái này là lễ vật kỷ niệm ngày kết hôn của bọn họ.

Cũng không có cần thiết, cứ coi như nó là một vật trang trí đi.

Thuyền buồm được đặt ở đây có chút sai lệch, Lâm Du vươn tay chỉnh nó thẳng lại.

Cuối cùng Lâm Du đưa Chi Chi đặt lại cái l*иg nhỏ.

Chi Chi vui vẻ đi dạo quanh lông, có vẻ rất chờ mong có thể rời đi.

Khi ra cửa, Lâm Du quay đầu lại, tỉ mỉ xem xét lại ngôi nhà đã từng thuộc về chính cậu.

Cậu đã từng ước mơ viển vông, cũng đã từng cố gắng hết sức, cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng hối hận, cũng không có trách cứ Phó Thời Văn xem cậu là thế thân, dù sao tiên sinh cũng giúp cho gia đình cậu nhiều như vậy, anh ấy có ơn trước.

Chỉ là, sau này tất cả mọi chuyện của tiên sinh cũng không liên quan gì đến cậu nữa rồi.

Lâm Du lau đi nước mắt nơi khóe mắt, dù đôi mắt sưng đỏ, hàng mi óng ánh giọt nước, nhưng nụ cười xinh đẹp vẫn từ từ hiện lên trên khuôn mặt trắng nõn ướŧ áŧ ấy.

Tiên sinh, hi vọng anh về sau sông hạnh phúc.

Lúc Lâm Du ra cửa, Phó Thời Văn gọi điện thoại lại: “Em ở đâu?”

“Ở nhà.”

Ngữ khí Phó Thời Văn trầm thấp ra lệnh: “Hiện tại em lập tức lại đây.”

Lâm Du chậm rãi nói: “Tiên sinh…… Em sẽ không đến đó nữa……”

Lâm Du vốn là muốn gọi điện thoại cho tiên sinh, mặt đối mặt, Lâm Du có khả năng không nói ra được lời rời đi.

“Tiên sinh, cảm ơn anh lúc trước ra tay cứu tôi, lo tiền thuốc thang cho mẹ tôi, giúp ba tôi rửa sạch tội danh, cũng cảm ơn anh một năm nay chăm sóc cho tôi, một năm này tôi rất hạnh phúc, rất may mắn khi gặp được anh.”

“Tiên sinh, tôi đi đây…”

Đầu bên kai điện thoại, Phó Thời Văn trầm mặc không nói gì.

“Còn có……Tiên sinh, chúc anh cùng An Trừng hạnh phúc.”

Lâm Du nói xong liền cúp điện thoại, trên mặt dĩ nhiên là ướt một mảng.

Vốn dĩ cậu cho rằng nói lời tạm biệt sẽ rất khó khăn, nhưng khi nói ra rồi lại cảm thấy mọi chuyện có vẻ không trắc trở như vậy.

Có lẽ trên đời này không có người nào không thể rời bỏ ai đi.

Cậu sẽ học được cách thích ứng cuộc sống khi không có tiên sinh ở đó.



Tài xế xe taxi chờ ở cửa một lát, nhìn thấy Lâm Du xách theo vali: “Phải đi xa nhà à?”

“Vâng.”

Lâm Du đem vali bỏ vào cốp xe.

Xe chậm rãi chạy ra khỏi biệt thự.

Lâm Du lẳng lặng nhìn biệt thự dần biến mất trong tầm mắt.

Trong lòng không nói rõ được tư vị là gì.

Không biết là buồn hơn hay khó chịu hơn một chút.

……

Dì Từ rất là vui vẻ.

“Mấy ngày trước dì đã quét dọn nhà rồi.”

“Nơi này là thư phòng, con có thể học tập, bên này là phòng ngủ, rất rộng rãi, chăn mới dì đã chuẩn bị, cái gì con cũng không cần lo. Con liền ở nơi này thanh thản ôn tập, chờ sang năm thi đại học, một lần nữa thi vào đại học tốt.”

Dì Từ là giáo viên, vẫn hi vọng Lâm Du một lần nữa được thi lên đại học, có thể có một tương lai tốt đẹp.

Lâm Du do dự một chút: “Dì Từ……Kỳ thực, con mang thai……”

Dì Từ sửng sốt một chút: “Có em bé?”

“Vâng.” Lâm Du gật gật đầu.

Dì Từ nhìn Lâm Du một hồi lâu, cuối cùng xoa xoa đầu Lâm Du, than thở một hơi: “Đứa ngốc.”



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.