Chương trước
Chương sau
“Sao lại khóc rồi?”

Phó Thời Văn cau mày, lấy khăn giấy lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Lâm Du.

Lâm Du cúi đầu nói bằng giọng mũi: “Tiên sinh, chỉ là em… đói.”

“Nếu đói hãy ăn nhiều lên để có thể mập lên một chút.”

Phó Thời Văn không thích quá gầy.

“Ừm.”

Thỏ con chóp mũi hồng hồng, ăn từng ngụm cháo mà Phó Thời Văn đút cho .



“Chiều nay tôi có việc phải làm nên phải đến công ty. Tôi sẽ nhờ người mang đồ ăn tới. Nhớ phải ăn!” Phó Thời Văn cảnh báo.

Lâm Du nằm trên giường ngoan ngoãn gật đầu.

Phó Thời Văn sờ lên cái trán trắng nõn của Lâm Dư, cơn sốt đã giảm bớt: “Hôm nào, hãy cùng đi xin lỗi An Trừng.”

Vẻ mặt Lâm Du đột nhiên đông cứng lại.

Phó Thời Văn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lâm Du: “Lần sau đừng làm loại thủ đoạn này, em ngoan ngoãn một chút, có được không?”
Ngôn ngữ vô cùng mềm mại, và cũng vô cùng tàn nhẫn.

Lâm Du mở miệng, cậu muốn giải thích.

Nhưng bây giờ có vẻ như không cần thiết phải giải thích.

“dạ—.”

Một dạ gần như làm cạn kiệt toàn bộ sức lực trên người Lâm Du.

Phó Thời văn mỉm cười hôn lên mặt Lâm Du: “Được rồi, tôi đi đây, buổi tối gặp lại.”

Tiếng đóng cửa vang lên, tiếng bước chân cũng dần biến mất.

Lâm Du khó khăn bước ra khỏi giường.

Cậu bịt miệng đi vào nhà vệ sinh, nôn ra hết bát cháo vừa ăn.

“Anh dâu, em tới thăm anh đây!”

Hứa Thuần đến, trên tay cầm một bó hoa loa kèn trắng tinh.

Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục, Lâm Du chỉ có thể yếu ớt đứng dựa vào tường, chậm rãi đi ra khỏi toilet vừa bám vào tường.

Hứa Thuần trong tay cầm một bó hoa loa kèn xinh đẹp, cánh hoa mỏng manh, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Lâm Du gượng cười: “A Thuần, tới rồi sao?”

Hứa Thuần sững sờ, bó hoa trên tay rơi xuống, vẻ mặt kinh ngạc.

“Anh dâu, anh..”

Tí tách.

m thanh giống như tiếng những giọt nước rơi xuống.

Lâm Du chậm rãi cúi đầu.

Một dòng máu đỏ chảy dọc theo chân đến mắt cá chân gầy trắng nõn, trên mặt đất trắng như sứ hiện lên một vũng đỏ rực kinh người.

Đỏ đến chói mắt.



Bác sĩ nhíu mày sau khi kiểm tra tình trạng thể chất của Lâm Du.

“Làm thế nào cậu lại không quan tâm đến sức khỏe của mình trong khi mang thai như vậy?”

“Mấy ngày không ăn, cho dù cậu có thể chịu được, nhưng đứa nhỏ trong bụng cậu có chịu được không?”

“Ốm nghén là chuyện bình thường. Vì con, cậu cũng phải ăn một chút cơm.”

“Cũng may là thể chất của cậu khá tốt, nếu không đứa nhỏ này sẽ không giữ được.”
Lâm Du sững sờ.

Cậu mở miệng thì thào: “Đứa, đứa nhỏ…?”

Bác sĩ tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy phản ứng của cậu: “ Cậu không biết mình đã có thai à?”

Cũng khó trách.

Bác sĩ thấy Lâm Du còn khá trẻ, trông như một cậu nhóc 16, 17 tuổi. Trong mắt bác sĩ, cậu vẫn giống như một đứa trẻ, có lẽ cậu coi ốm nghén là chứng ăn không ngon miệng, là chuyện bình thường, nhưng không ngờ cậu mang thai.

Giọng điệu của bác sĩ có chút dịu đi: “Bây giờ đã biết bản thân mình mang thai, sau này phải chú ý, ăn uống điều độ, duy trì tâm trạng vui vẻ, thoải mái.”

“Còn cậu.”

Bác sĩ quay đầu nhìn Hứa Thuần đang đứng một bên.

“Vợ của cậu đang mang thai. Sau này chăm sóc cậu ấy nhiều hơn. Cậu ấy hiện tại đang không có cảm giác thèm ăn cho nên cậu hãy làm nhiều hơn những món mà cậu ấy muốn ăn. Đừng để cậu ấy bỏ bữa.” Hứa Thuần hơi bất ngờ khi biết tin anh dâu mình có thai, bị bác sĩ chỉ điểm lại càng sợ hơn.

Bác sĩ có vẻ đã hiểu nhầm.

Hứa Thuần vốn là muốn giải thích, nhưng khi cậu liếc mắt nhìn Lâm Du, dường như không có đáp lại, cũng không có giải thích chút nào.

….

Sau khi bác sĩ rời đi, ngón tay mảnh khảnh của Hứa Thuần nhẹ nhàng đặt lên bụng Lâm Du.

Bụng rất mềm, khó có thể tưởng tượng được, dưới chiếc bụng gầy này lại có một sinh mệnh.

Hứa Thuần gãi gãi đầu: “Anh dâu, chuyện này anh em vẫn chưa biết đúng không?”

Lâm Du nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”

Phó Thời Văn không biết.

Ngay cả Lâm Du cũng vừa mới biết.

Lâm Du chậm rãi nói: “A Thuần, có thể hứa với anh một chuyện được không?”

Hứa Thuần nhìn dáng vẻ xanh xao yếu ớt của Lâm Du, cảm thấy có chút xót xa: “Anh dâu, anh nói đi.”

Lâm Du sờ bụng: “A Thuần, em có thể đừng nói cho anh trai em biết chuyện anh mang thai được không?”

“Anh dâu đừng lo lắng, đương nhiên là anh dâu muốn tự mình nói cho anh trai biết chuyện vui như vậy, em sẽ không nói!”

Hứa Thuần ngồi xuống bên giường, cậu cúi đầu thở dài: “Này, anh dâu hiện đang mang thai, sau này em không còn cơ hội nữa rồi.”

“Đôi khi thật muốn trở thành trà xanh rồi cướp anh dâu từ anh trai em.”

Khuôn mặt của Hứa Thuần có chút trẻ con, lời nói lúc nào cũng hài hước, Lâm Du không nhịn được cười.

“Anh dâu, anh nên cười nhiều hơn, khi cười nhìn anh rất đẹp.” Hứa Thuần nhìn Lâm Du tha thiết: “Anh dâu, em muốn anh vui lên một chút.”

“Ừm.”

Bác sĩ nói, trong thời gian mang nên giữ tâm trạng vui vẻ thỏai mái.

Cậu sẽ cố gắng để lúc nào cũng vui vẻ.

“A Thuần, xin lỗi, ngày mai anh không thể đến quán bar xem em hát.”

Hứa Thuần xua tay: “Không sao đâu, anh dâu, em hiện tại là ca sĩ nội trú quán bar, cuối tuần nào em cũng sẽ biểu diễn. Điều quan trọng nhất là anh phải giữ gìn sức khỏe, đến lúc đó em sẽ mời anh uống rượu--- không, nước trái cây.”

“Ừm.”



Lâm Du đã ở bệnh viện được vài ngày.

Vào ngày cậu xuất viện, Phó Thời Văn không thể đến được, cho nên cậu đã bắt taxi về nhà một mình.

Về đến nhà.

Lâm Du trước tiên đi tới ban công nhìn xem Chi Chi.

Chi Chi ở trong l*иg, trông có vẻ không có tinh thần, có chút ủ rũ, ngồi sụp xuống trong l*иg với đôi tai thỏ rũ xuống.

Bát đựng đầy cỏ khô.

Nhưng chú thỏ nhỏ dường như không muốn ăn, nó cũng không muốn ai chạm vào nó nhiều.

Lâm Du sờ sờ đầu của nó.

Con thỏ nhỏ ngửi ngửi ngón tay Lâm Du, sau đó ngẩng đầu xoa xoa lòng bàn tay.

Lâm Du nhổ vài gốc cây tươi trong sân,thỏ nhỏ lúc này mới chịu cầm cành cây mà gặm nhấm.

Giải quyết ổn thỏa, Lâm Du ngồi trên sofa, mở nhật ký ra.

Ở cuối Điều 10, một dấu tích đã được đặt.

Điều 10: Tôi có một đứa con với tiên sinh.

Lâm Du đặt cuốn nhật ký lại rồi mở máy.

“Tiên sinh, anh muốn ăn gì tối nay?”

“Tối nay có một bữa tiệc, có lẽ sẽ về muộn.”

“Tiên sinh đừng uống quá nhiều.”

“Ừm.”

Lâm Du đặt điện thoại xuống, đến siêu thị gần đó mua đồ ăn, nấu cơm.

Buổi tối cậu ăn một mình, rửa bát, dọn dẹp nhà cửa.

Giống như mọi thứ đều bình thường.

Dường như lại có điều gì đó khác lạ.

Lâm Du đặt tay lên bụng, cảm giác thật tuyệt.

Đêm đến, khi Phó Thời Văn trở lại, Lâm Du đang nằm trên giường.

sau khi tắm rửa xong, Phó Thời Văn leo lên giường, ôm Lâm Du vào lòng từ phía sau.

“Xin lỗi vì hôm nay không để đến đón em được.”

Lâm Du cười nói: “Không sao, đi taxi cũng rất thuận tiện.”

Phó Thời Văn nhận thấy rằng giọng điệu và phong thái của Lâm Du có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.

Kể từ bữa tiệc sinh nhật của bà nội hôm đó, tâm tình Lâm Du không được ổn cho lắm.

Phó Thời Văn hôn lên vành tai trắng nõn của Lâm Du, trầm giọng hỏi: “Hôm nay có chuyện gì vui sao?”

Lâm Du trả lời: “Em ở bệnh viện một thời gian dài, cảm thấy rất nhàm chán. Sau khi xuất viện, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.”

“Hôm nay em làm món thịt lợn hấp bằng bột gạo, thấy rất ngon, tiên sinh có muốn ăn không? Ngày mai em sẽ làm lại nhé?”

Phó Thời Văn nhìn kỹ Lâm Du.

Một nụ cười yếu ớt hiện lên trên khuôn mặt trắng nõn của thỏ con.

“Ừm.”

Làn da của Lâm Du rất trắng, dưới ánh đèn ngủ, làn da trắng nõn như ánh sáng, khiến người ta muốn cắn một miếng, trên làn da trắng như tuyết còn để lại một chút vết đỏ.

Phó Thời Văn hôn lên cái cổ trắng nõn gầy guộc của thỏ con: “Tôi hiện tại chỉ muốn ăn thịt thỏ con.”

Lâm Du đỏ mặt.

Phó Thời Văn vươn tay muốn lấy áo, dỗ dành nói: “Nào, giúp tôi mặc đi.”

Lâm Du nhận lấy bộ, nhưng không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Phó Thời Văn.

“Tiên sinh, em muốn có một đứa con, có được không?”

Phó Thời Văn hơi giật mình, cau mày khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Lâm Du.

“Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?”

Lâm Du chớp mắt: “Em muốn cùng tiên sinh có con. Tiên sinh hãy để em sinh con cho anh.”

Phó Thời Văn bình tĩnh nói: “Vẫn chưa đến lúc.”

Lâm Du hỏi: “Vậy tiên sinh.... khi nào thì có thể?”

Phó Thời Văn bỏ qua cái nhìn mong đợi của cậu thiếu niên, nhẹ nhàng nói: “Về sau rồi nói.”

Về sau---.

Lâm Du biết rằng tiên sinh đã chiếu lệ.

Lâm Du cắn môi: “Tiên sinh….Về sau không muốn đợi... Em...”

Có…

Phó thời văn bất mãn ngắt lời cậu: “Lâm Du, hôm nay em bị sao vậy?”

Lâm Du sững sờ.

Cậu nuốt những gì chưa nói xong vào, trong lòng đã biết đáp án.

Phó Thời Văn không muốn có con với cậu.

Cậu có nên mừng vì đã không nói trực tiếp với Phó Thời Văn không?

Nếu anh biết, liệu anh có muốn đứa trẻ này tồn tại không?

Lâm Du cảm thấy sợ khi nghĩ đến điều này.

Buổi sáng, Phó Thời Văn thức dậy, nhìn bóng dáng gầy guộc đang bận rộn trong bếp.

Mùi thơm của thức ăn tràn ra khắp gian bếp, cuộc sống dường như trở lại đúng hướng, êm đềm và tươi đẹp.

“Chào buổi sáng.”

Phó Thời Văn ôm lấy vòng eo thon thả của Lâm Du từ phía sau.

Lâm Du sửng sốt một chút, vô thức đưa tay lên bảo vệ bụng.

“Tiên sinh… chào buổi sáng.”

Phó Thời Văn cảm thấy cậu thiếu niên trong vòng tay mình có vẻ hơi lo lắng.

Thực sự trông giống như một con thỏ nhỏ, nhút nhát và dễ sợ hãi.

Phó Thời Văn hôn lên cái cổ trắng như tuyết của Lâm Du, mùi hương sữa nhẹ trên người thỏ nhỏ khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

“Sáng nay ăn gì vậy?”

“Bánh bao cùng sữa đậu nành.”

Bánh bao nhồi thịt đã được Lâm Du hấp tối qua, buổi sáng chỉ cần hâm nóng là có thể ăn được.

Cằm Phó Thời Văn đặt lên vai Lâm Du, giọng điệu có chút lười biếng, ngón tay có khớp xương rõ ràng chui vào trong áo phông, cẩn thận vuốt ve một tấc làn da mịn màng và mỏng manh ở phần bụng Lâm Du.

Hành động thân mật như vậy khiến Lâm Du ảo tưởng rằng họ giống như một cặp vợ chồng trẻ đang yêu.

Dựa sát vào nhau và cùng nhau mong chờ đứa con trong bụng.

Tuy nhiên, một bức tranh đẹp như vậy suy cho cùng cũng chỉ có tự mình nghĩ ra.

Lâm Du cụp mắt nhìn ngọn lửa màu xanh lam nhảy nhót, không khỏi có chút buồn bực.

“Có vẻ như em đã mập lên một chút rồi. Về sau hãy ăn nhiều hơn.”

Phó thời văn hôn lên cánh tai của Lâm Du với vẻ hài lòng.

“À phải rồi, cuối tuần này An Trừng dọn đến nhà mới mở tiệc tân gia, nhớ chuẩn bị quà.”

Trái tim của Lâm Du như tràn đầy tình thương.

“Dạ, tiên sinh.”

….

Buổi chiều, Lâm Du đến lớp học phụ đạo.

“Thầy Tiểu Lâm, ô ô ô, em nhớ thầy muốn chết!”

Vương Hâm Hâm chạy tới và ôm lấy chân của Lâm Du, dì Từ ở bên cạnh lắc đầu.

“Tiểu Du, mấy ngày nay bị bệnh, những đứa nhỏ này rất nhớ cháu.”

Mấy ngày trước khi Lâm Du rời đi, dì Từ đã tiếp quản công việc của cậu, dì Từ vốn là giáo viên tiểu học rất nghiêm khắc, bọn trẻ rất sợ bà ấy.

Lâm Du cười hỏi: “Bạn học Vương Hâm Hâm, mấy ngày thầy vắng mặt, em có còn nghịch ngợm không?”

“Tất nhiên là không.” Vương Hâm Hâm nói một cách tự hào: “Thầy Tiểu Lâm, tuần trước em đã giành vị trí đầu tiên trong kỳ thi.”

“Bạn học Vương Hâm Hâm đã tiến bộ rất nhiều.” Lâm Du sờ đầu Vương Hâm Hâm.

“Không phải a!”

“Được, được rồi, mau làm bài đi.” Dì Từ vội vàng cho bọn trẻ làm bài.

Sau khi bọn trẻ về chỗ ngồi, dì Từ nhìn Lâm Du với ánh mắt lo lắng.

“Tiểu Du, đã mấy ngày không gặp, sao lại gầy đi nhiều như vậy?”

“Trước đây con ăn uống không được tốt, nhưng hiện tại đã ổn rồi.”

Lâm Du gãi gãi đầu, cậu không nói dối trước mặt dì Từ, nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra cách nói cho dì Từ biết chuyện cậu đã mang thai.

Cậu nghĩ hay là để vài ngày sau rồi nói.

Nhìn thấy Lâm Du rõ ràng đang giấu giếm điều gì đó trong lòng, sự lo lắng của dì Từ càng thêm trầm trọng.

Dì Từ cũng biết chuyện cô Tiểu Chu gọi cho bạn trai của Lâm Du.

Bà cũng lờ mờ nhận ra rằng có thể có vấn đề trong mối quan hệ giữa hai người trẻ tuổi.

Dì Từ không muốn Lâm Du bị thương.

Năm xưa, bố mẹ Lâm Du gặp tai nạn, dì Từ ở ngoài thị trấn, bà không giúp đỡ được gì, trong lòng luôn cảm thấy tội lỗi.

“Tiểu Du, nếu con có chuyện gì thì phải nói với dì.” Dì Từ khuyên nhủ.

Lâm Du thật ra có chuyện rất muốn nói với dì Từ.

“Dì Từ, căn nhà mà dì nói lần trước đã cho thuê chưa?”

“Dì không định cho thuê mà giữ lại cho con. Con có muốn dọn đến không? Chiều dì sẽ đến dọn dẹp mọi thứ. Khi nào thì con dọn đến ở?”

Dì Từ rất hy vọng Lâm Du sẽ chuyển qua: “Tiểu Du, nếu con chuyển đến đây, dì Từ ở gần sẽ có thể chăm sóc cho con.”

Lâm Du do dự một chút: “Dì Từ, con chỉ muốn hỏi một chút thôi.”

Dì Từ nhìn Lâm Du: “Tiểu Du, nhà là dì để dành cho con. Con có thể dọn đến bất cứ khi nào con muốn. Có gì ủy khuất trong lòng, hay cảm thấy không thoải mái, không vui, hãy đến gặp dì ở đây.”

Lâm Du không khỏi cay cay sống mũi: “Dì Từ, con không có sao, đừng lo lắng cho con.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.