Văn Ninh không khỏi liếc nhìn Quý Hòa một chút, phát hiện đúng là tóc hắn đã đổi sang màu xám khói thật. Kì thực, đối với cậu Quý Hòa cũng không khác lúc trước lắm.
Quý Hòa lái xe vào trong đường nhà Văn Ninh. Cậu nói câu cảm ơn xong, thấy Quý Hòa định rời đi, liền bảo hắn: “Anh ở một mình nếu lười nấu ăn thì qua đây ăn chung với em và Quang đi.”
Văn Ninh nhớ Lục Chi đã từng nói Quý Hòa vào bếp nấu cơm thì chỉ có hít khói mà ăn thôi. Nghĩ chắc hắn ở một mình ăn uống cũng không chăm chút, lại mới tỉnh lại sau tai nạn không lâu, cậu có hơi lo cho sức khỏe của hắn.
Quý Hòa như sợ Văn Ninh đổi ý liền đi theo cậu, nói: “Vậy anh ăn ké bữa này nhé?”
“Ừ.” Văn Ninh mỉm cười. “Thêm vài bữa cũng không sao.”
…
Buổi chiều, chỉ có mợ từ thành phố trở về nghỉ lễ, còn cậu thì không. Trông thấy Văn Ninh đang ngồi phòng khách đọc sách, mợ hỏi: “Quang đâu con?”
Văn Ninh bỏ sách xuống rồi rót cho mợ một cốc nước ấm, đoạn đáp: “Nó ngủ trưa vẫn chưa dậy. Mợ có cần con đi gọi không ạ?”
“Không cần gọi đâu, cứ để nó ngủ.” Rồi mợ thở dài. “Qua lễ cũng thi học kì rồi, chắc là các con ôn bài mệt lắm.”
“Vâng…”
Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, mợ loay hoay tìm điện thoại trong túi một lúc mới tìm thấy, rồi nhấn nghe. Văn Ninh không biết bên kia nói gì, nhưng mợ có vẻ khá ngạc nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-an-trai-ngot-toi-bi-quy-an-/3556906/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.