“Ừ. Con thay mẹ con đi, cũng là cháu bên ngoại mà. Con đi cứ đi theo thằng Quang là được.” Mợ đáp.
Ba rưỡi chiều, Văn Ninh mặc toàn đồ đen, xách đồ xách đạc theo em họ đi nhà ngoại. Cũng may là trời đã ngớt mưa, nếu không đi lại khó khăn càng khó khăn hơn.
Em họ truyền đạt vài thông tin quan trọng cho Văn Ninh về người bác họ đã mất. Tên Dương Minh Thành, thọ bốn mươi chín tuổi. Ông mắc bệnh trầm cảm rất nặng, năm ngoái vào trong rừng sâu treo cổ tự tử. Thi thể khô lại rồi mới có người tìm thấy. Gia đình quyết định chôn cất trước rồi tới khi có điều kiện mới làm đám tang sau, kiểu như vậy người ta gọi là làm “ma khô”, khác với mất rồi làm đám tang ngay.
“Lúc đó nhà báo công an mất tích, tìm mấy tháng không thấy, sau này có người đi rừng sâu mới vô tình phát hiện. Khu rừng đó đi bộ phải hơn nửa ngày, vừa hoang vắng vừa âm u…” Em họ vừa nói vừa rùng mình. “Xác khô queo cả rồi, treo trên cây cổ thụ. Lúc mọi người đến lấy thi thể, còn làm rơi cái đầu…”
Văn Ninh không muốn tưởng tượng thêm nên bảo em họ đừng nói nữa. Em họ nghe vậy cười hi hi ha ha, hỏi có phải anh sợ rồi không? Văn Ninh phải bịt miệng thằng nhóc lôi đi nó mới chịu ngừng.
Hồ Lan là một thôn núi vùng núi cao, đi được một đoạn đường còn phải gửi xe đi bộ hai tiếng mới đến nơi. Thậm chí trước khi đi, Văn Ninh còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-an-trai-ngot-toi-bi-quy-an-/3556907/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.