Choang!
Cái bát rơi vỡ thành đôi. Gạo nếp rơi vãi dưới chân hai người. Văn Ninh hơi luống cuống tay chân, cậu không kịp suy nghĩ thì đã bước lên một bước toan nhặt mảnh vỡ, lại không cẩn thận giẫm lên gạo dưới sàn gạch trơn nhẵn… Văn Ninh hối hận cũng đã không kịp, cậu trượt chân, ngã sấp vào người Quý Hòa ở phía đối diện. Hai người ngã nhào xuống sàn, Văn Ninh đè trên người Quý Hòa, cái mũi chạm vào cằm đối phương đau điếng. Cậu sợ đè bẹp đối phương vội chống hai tay lên, tư thế giữa hai bọn họ từ kì quái chuyển sang vô cùng kì quái…
Hai người kề rất sát nhau, trong chốc lát không ai nói gì, cũng vẫn giữ nguyên tư thế mà nhìn nhau vài giây. Lần đầu tiên, Văn Ninh quan sát gương mặt Quý Hòa ở khoảng cách gần như vậy, cậu phát hiện ở giữa bọng mắt trái của người này có một nốt ruồi nho nhỏ, góp phần khiến cho đôi mắt hắn trông vương nét lạnh lùng nhưng muôn phần đẹp đẽ.
Văn Ninh nghĩ nhìn chằm chằm người ta cũng kì, đang định đứng lên thì bỗng nghe thấy tiếng đẩy cửa, sau đó…
“Anh Ninh… Oái!”
Em họ dẫn theo mấy tên bạn thân, mới vừa mở cửa bước vào phòng khách đã thấy cảnh tượng kì lạ. Nó thật sự không dám đi sâu tìm hiểu, cứng họng không nói gì được. Mấy cậu kia còn hơn, cứ đứng ngây ra mà quên luôn câu chào hỏi sắp thốt ra ban nãy.
Văn Ninh cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn đường hoàng đứng dậy, đoạn nhìn em họ: “Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-an-trai-ngot-toi-bi-quy-an-/3556904/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.