Trong bữa cơm, ai nấy đều vui vẻ gắp thức ăn, nói chuyện rôm rả. Đặc biệt là Lục Chi, cô rất thích những món Văn Ninh nấu, khen mãi một hồi lại nói tới khúc Văn Ninh có người yêu chưa.
Lục Chi: “Anh Ninh chưa có người yêu đâu đúng không?”
“Hả?” Văn Ninh hơi nghệt mặt ra. “Chưa có.”
“Em được không?”
Văn Ninh: “…”
Mọi người: “…”
“Sao vậy?” Lục Chi thấy ai cũng đứng hình, hỏi thử. “Sao mọi người nhìn em vậy?”
“Đâu có…” Ai đó nói.
Lục Phong ngồi kế bên dùng khuỷu tay huých Lục Chi một cái, nghiêm giọng nói: “Học hành không lo học, yêu với đương cái gì? Ăn cơm.”
“Em chỉ đùa thôi mà. Anh dữ với em làm gì?”
“Ăn cơm.”
Lục Chi không cãi lại anh trai, chỉ xụ mặt cắm đầu ăn cơm.
Buổi chiều, cả đám xúm vào học nhóm, chỉ trừ Quý Hòa mang ghế ra trước cửa nhà ngồi mà chẳng đoái hoài gì tới bài vở của mấy đứa nhóc. Cả hội đều là học sinh giỏi, thảo luận như gió, Lục Chi nghe mãi mà chẳng hiểu mọi người nói gì, cũng xách ghế ra ngồi cùng anh cả.
“Anh, bao giờ anh mới về thành phố?” Cô hỏi hắn.
Quý Hòa hơi nghiêng đầu như đang suy tư, đáp: “Anh cũng chẳng biết nữa. Chắc là một hai năm gì đấy. Hoặc ở lại luôn chưa biết chừng.”
“Em biết anh đang điều hành dự án cấp cao của tập đoàn.” Lục Chi thở dài. “Haiz, chẳng biết bố nghĩ sao lại giao cho anh nữa. Anh mới tỉnh lại sau tai nạn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-an-trai-ngot-toi-bi-quy-an-/3556903/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.