"Haha, cô nương nhận ra ta sao?" Ông lão từ nhánh cây đáp xuống đất hỏi Kha Nguyệt.
Nếu đến cả chuyện có người đi theo cô, cô còn không biết, thì không biết cái danh sát thủ cô mang còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Ông lão này là người hôm trước được Ngô Bác Văn cử đến bắt mạch cho cô, cũng là người đã chỉ cho cô cây cỏ ngũ sắc ở chỗ nào. Kha Nguyệt thở dài, hỏi ông lão: "Ông lão đi theo ta có chuyện gì không?"
"Ta chỉ tò mò cô nương sẽ lấy loại thuốc đó như thế nào thôi?" Ông lão cười cười
Kha Nguyệt ném ánh mắt khinh bỉ sang chỗ ông lão rồi không thèm để ý đến ông ta nữa, cô lại bước đi tiếp. Ông lão thấy cô không nói gì thì đi theo cô, vừa đi vừa nói: "Ta cũng không ngờ một cô nương nhỏ nhắn như cô lại có thể hạ gục được mấy tên nam nhân to khỏe như vậy."
"Vì bọn chúng động đến ta trước!" Kha Nguyệt nói với ông lão. Cô không phải loại nữ tử yểu điệu thục nữ, ai động đến cô, cô sẽ bắt chúng phải trả giá.
"Theo ta thấy, hình như cô nương có biết cả y thuật, cô nương có muốn theo ta học y thuật không?" Ông lão hỏi cô
"Theo ông học y thuật?" Kha Nguyệt dừng bước, nhìn ông lão một lúc. Cô nhìn cử chỉ và hành động của ông lão, nhận thấy rằng ông lão này rất quan tâm đến cô, sự quan tâm này không hề giả: "Ông quen ta sao?"
"Haha, vậy mà ta cứ nghĩ rằng con quên ta mất rồi. Hóa ra con còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-nu-vuong/237763/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.