Chương trước
Chương sau
Kha Nguyệt và Vô Ưu thần y đi cũng đã 3 ngày đường. Trong lúc đi, ông lão nói cho cô biết rất nhiều loại thảo dược. Cô cũng được ông lão tặng cho một quyệt sách về các loại thảo dược, cách giải độc,...Vô Ưu gia gia nói với cô rằng những quyển sách này là những quyển sách mà mẫu thân học hồi xưa.
Rồi có những lúc cô và Vô Ưu thần y thấy trên đường có những cây thảo dược cũng cúi xuống hái, chả mấy chốc cái túi cô đem theo đã chất đầy thảo dược, dù không phải dược liệu quý hiếm gì nhưng những dược liệu này cũng rất tốt.
Tối ngày thứ 3 này, trong lúc cô dang nướng thịt thì bỗng nghe thấy tiếng kêu cứu ở một nơi nào đó vọng lại. Cô liền cảnh giác, nhìn về hướng có phát ra tiếng. Trong chốc lát, trước mắt cô và Vô Ưu thần y xuất hiện một cô nương, nhưng cô nương này trông vô cùng chật vật, quần áo trên người cô nương đó nhàu nát, đầu tóc rối bời. Trên gương mặt thanh tú đẫm lệ. Khi thấy Kha Nguyệt cô nương đó liền lấy hết sức chạy đến chỗ Kha Nguyệt nói: "Xin cứu mạng! Xin hãy cứu tôi!"
Cô gái đó vừa dứt lời thì từ chỗ cô gái chạy ra vừa rồi, có thêm 3 tên nam tử to cao chạy tới: "Đồ nữ tử thối tha kia, mau đi theo ta." Một tên trong nhóm đó ra lệnh, vừa bước tới chỗ cô gái kia. Khi nhìn thấy Kha Nguyệt, tất cả bọn chúng liền dừng hết mọi động tác.
*Tiên nữ! Đúng là tiên nữ mà.* Ý nghĩ chung của ba tên nam tử.
Kha Nguyệt thấy bọn họ khi nhìn thấy cô liền không có bước tiếp theo thì nhếch miệng, đúng là một lũ háo sắc. Đang định lên tiếng thì cô bị tên lúc nãy ra lệnh cho cô gái kia cắt ngang: "Mỹ nữ, đi theo chúng ta đi, ta sẽ không để nàng chịu thiệt thòi. Công tử nhà ta chắc chắn sẽ rất yêu thương nàng." Hắn quyết định rồi, nếu bắt được cô gái này mang về cho công tử nhà hắn, chắc chắn công từ sẽ không trách phạt bọn họ tội để người bỏ trốn nữa, có khi còn thưởng cho bọn họ. Mà ở đây có 2 nữ tử cùng với 1 ông lão, bọn họ ra tay, quả thật sẽ không phí sức.
Vì vậy, mục tiêu bắt nữ nhân kia liền chuyển lên Kha Nguyệt. Cô thấy vậy thì cười thầm, cũng không muốn phí nhiều thời gian với mấy tên này, cô còn muốn nghỉ ngơi, mai lên đường tìm thuốc giải tiếp. Trong tay cô không biết từ đâu lấy ra ba ngân châm, cô phóng nhanh 3 ngân châm đó vào bọn chúng. Trong chốc lát, ba tên to cao lực lưỡng, nằm vật xuống đấy, chết không nhắm mắt. Cô gái kia nhìn thấy sự việc xảy ra trong chốc lát thì sợ hãi không thôi, nhưng cũng âm thầm cảm phục nữ tử xinh đẹp trước mặt. Cô gái đi đến phía Kha Nguyệt, nói: "Đa tạ cô nương đã cứu giúp, ta xin làm trâu làm ngựa, phục vụ cho cô nương. Đời này, kiếp này, nguyện một lòng trung thành với cô nương."
"Cô nương không cần phải như vậy đâu, bọn chúng chọc đến ta nên ta mới ra tay giải quyết bọn chúng, không phải vì cô nương." Kha Nguyệt lạnh nhạt đáp, đúng là cô có một chút ý nghĩ muốn cứu cô gái kia, nhưng cô còn chưa kịp ra tay thì bọn người kia đã động đến cô, nên cô giải quyết luôn thôi. Cô không muốn cô gái kia mang ân cứu mạng gì, cô cũng không cần cô gái kia phải trả ơn.
"Ta đã thề rằng, nếu ai có thể cứu ta ra khỏi những đau khổ này, ta nguyện sẽ đi theo người đó, hầu hạ người đó đến hết đời. Mấy tháng qua, ta từng cầu xin rất nhiều người nhưng chưa một ai giúp ta, cô nương hôm nay giúp ta, xin cho ta đi theo cô nương." Cô gái đó lại nói, cô không biết rằng nếu không có vị nữ tử xinh đẹp trước mặt này ra tay cứu cô, thì hôm nay, cô sẽ thảm hại đến mức nào. Cô không cần biết rằng nữ tử đó giết mấy tên kia là vì cô hay vì chính bản thân nàng ấy, cô chỉ biết rằng nữ tử ấy đã cứu lấy cuộc đời của cô, chỉ như vậy là đủ.
"Không cần đâu, nhà cô nương ở đâu, đợi tôi đi hái thuốc xong sẽ đưa cô nương về nhà." Kha Nguyệt nói
"Nhà, tôi không có nhà! Chính người nhà tôi đã vứt bỏ tôi cho những tên đó. Tôi không có nhà!" Nghe thấy về nhà, cô gái kia liền kích động, chính những người mà cô cho là người thân đã đưa cô đến chỗ đấy, họ đẩy cô vào thảm cảnh để họ được vinh hoa phú quý, cô không có nhà. Từ khi họ bán cô, cô đã không còn nhà nữa rồi. Vừa nói khóe mắt cô nương đó liền ngập nước.
Kha Nguyệt suy nghĩ một lúc, giờ cô mà từ chối cô gái kia, cô cũng không biết rằng cô ấy sẽ đi về nơi nào. Và cô nương này cũng thật đáng thương, Kha Nguyệt lại nghĩ đến hoàn cảnh của cô ở kiếp trước, cô liền nói: "Nếu đã như vậy, vậy thì cô cứ đi theo ta đi, nhưng mà ta chỉ cần một người đồng đội bên cạnh, chứ không cần một người hầu, cô nương hiểu ý ta chứ!"
Vô Ưu thần y yên lặng ngồi nhìn hai người nói chuyện.
"Ta hiểu, ta sẽ không bao giờ phản bội cô nương." Cô gái kia nhìn lên bầu trời, nói từng chứ một.
"Cô nương nằm xuống đây, ta băng bó vết thương cho." Kha Nguyệt nhìn thấy những vết thương kia của cô gái thì liền nói, những vết thương này cần phải chữa trị, không về sau sẽ để lại sẹo. Cô cũng biết rằng nữ tử thời này không được để để cho thân thể mình mang sẹo, không thì người ta sẽ coi nữ tử đó là không hoàn hảo.
"Gia gia, người cho con mượn thuốc cầm máu với!" Cô quay sang nói với ông lão
"Đây, con cầm lấy!" Ông lão lấy từ trong túi đeo ngang bụng một lọ sứ màu trắng rồi đưa cho Kha Nguyệt. Sau đó ông lại tiếp tục quan sát cô gái kia. Đôi mắt ông phảng phất nét nghi vấn.
"Ta tên Lục Hàn Nghiên, hiện ta 15 tuổi, còn cô nương?" Hàn Nghiên nói.
"Ta là Hàn Kha Nguyệt, hiện ta 16 tuổi." Kha Nguyệt đáp lại.
"Vậy ra cô nương hơn ta một tuổi, về sau ta sẽ gọi cô nương là tỉ tỉ, có được không?." Hàn Nghiên hỏi.
"Được, vậy từ giờ, chúng ta sẽ là tỉ muội, cùng sinh cùng tử, quyết không chia lìa." Kha Nguyệt nói rồi đưa tay lên, Hàn Nghiên thấy vậy cũng giơ cánh tay không bị thương lên, hai cô gái đập tay 3 cái với nhau, chứng minh cho lời nói vừa rồi.
Hàn Nghiên vui mừng, cô không ngờ rằng mình thoát được mấy tên kia, lại còn có một người tỷ tỷ vừa xinh đẹp, vừa giỏi như vậy. Giờ cô cảm thấy rằng quyết định trốn khỏi chỗ đó hoàn toàn là một quyết định đúng.
Kha Nguyệt thấy dáng vẻ cảm động của Hàn Nghiên khi nhìn cô, làm cô cảm thấy nhớ đến Tịnh Ảnh, người chị em tốt của cô kiếp trước. Kiếp trước, lần đầu tiên khi cô gặp Tịnh Ảnh, cô ấy cũng đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, và cô đã giúp cô ấy. Sau lần đó, hai người trở thành bạn thân.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ!" Thấy Kha Nguyệt đang bó vết thương của cô sắp lên tận vai rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, Hàn Nghiên liền gọi cô.
"Hả, à xin lỗi, tỷ hơi thất thần một chút!" Thấy đôi mắt đen láy của Hàn Nghiên hết nhìn cô đến nhìn sang cánh tay được cô băng bó cô liền cảm thấy buồn cười. Thấy cánh tay bị cô quấn đến không còn khe hở, cô thở dài, do cô đang nhớ đến Tịnh Ảnh mới bị như vậy. Rồi sau đó cô lại tháo đoạn băng thừa trên tay Hân Nghiên đi, đến khuỷu tay thì dừng lại, bắt đầu buộc vết thương.
Vừa băng bó, Kha Nguyên vừa nói giới thiệu Vô Ưu thần y cho Hàn Nghiên: "Đây là gia gia của tỉ, mọi người thường gọi ông ấy là Vô Ưu thần y."
"Đã nghe danh Vô Ưu thần y từ lâu, giờ mới có cơ gội gặp người. Con xin bái kiến Vô Ưu thần y." Mắt Hàn Nghiên sáng lấp lánh, cô rất khâm phục Vô Ưu thần y, giờ cô được gặp ông như vậy, ông lại còn là gia gia của tỉ tỉ, khiến cô không khỏi cảm thấy vui mừng.
"Hahaha, danh thần y chỉ là người khác nói, ta chưa đến được mức đó, con đừng gọi ta như vậy. Giờ con là tỉ muội với Tiểu Nguyệt thì cũng đừng khách sáo, cứ giống con bé, gọi ta là gia gia đi." Vô Ưu thần y sảng khoái nói, giờ lại có thêm một đứa cháu gái, trong lòng ông hiện giờ đang rất vui nha.
Băng bó xong cho Hàn Nghiên, Kha Nguyệt liền đưa đồ ăn cho cô ấy.
Đến lúc này ông lão liền vỗ mạnh vào đùi nói: "Con là người mà đang bị người của phủ tứ vương gia đang tìm kiếm Lục Hàn Nghiên?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.