Lên đường rời khỏi Lương quốc, tấm vải đen mỏng che trước mặt làm cảnh vật trước mắt mờ đi, cồn cát vàng cháy đã từng đi qua giờ nhìn lại chỉ còn màu đen trắng ảm đạm, trong đầu hiện lên câu thơ đã từng đọc qua:
“Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.”(*)
(*) Trích trong tác phẩm “Truyện Kiều” của Nguyễn Du.
Môi cong lên ý cười yếu ớt, ta không chịu được, nổi tính trẻ con đem tấm vải vén lên vành mũ, thử nhìn xem như vậy liệu cảnh vật còn ảm đạm không. Khó chịu thúc ngựa chạy ngang Thiên Vũ, lên tiếng phá bầu không khí im lặng khó chịu giữa chúng ta: “ Thiên Vũ, ta đi đâu vậy?”
Như thể không quen với cách gọi, hắn hơi ngẩn ra. Ta xấu hổ cúi đầu xuống, như thế nào mà lại gọi hắn thân thiết? Chẳng qua phần kí ức vừa lấy lại được khiến ta đối với hắn có cảm giác quen thuộc.
Không để ta đợi quá lâu, Thiên Vũ nhanh chóng đằng hắng một tiếng, lấy lại vẻ lạnh nhạt trả lời: “ Trở lại Vân quốc.”
Ta không tin được hỏi lại: “ Trở lại Vân quốc? Người của Sơn Cốc đã sớm tra ra thân phận của ta. Quay trở lại không phải là tự chui vào
miệng cọp hay sao?”
Thiên Vũ khẽ cười, quay sang nhìn ta: “ Cũng biết sợ?”. Ta nổi cáu định phi ngựa lên trước, hắn nói tiếp: “ Ta khác có cách. Ngươi đã bao giờ nghe nói thông minh bị thông minh hại chưa?”
Tay đang giữ dây cương cứng đờ, gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-cung-phi/1898433/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.