Khi Thiên Vũ dừng ngựa, chúng ta đã đi rất xa rồi. 
Đó là một cái trại nhỏ, có vẻ là một loại điển hình của người dân Lương quốc. 
Ta cũng không có tâm tình để nhìn ngắm, chỉ lặng im theo chân hắn vào trong. 
Tuy không có ai ở trong, nhưng vật dụng lại đầy đủ, dường như chủ nhân của nó chỉ mới rời khỏi. 
Sau khi thay y phục nữ nhân Lương quốc, ta nằm dựa xuống giường nhỏ một góc, nặng nề khép mi mắt lại. Thiên Vũ cũng không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hắn đều đều. Lấy một tấm áo choàng lên người ta, sau đó liền ngay cả tiếng bước chân cũng không có. 
Đèn tắt, căn phòng chìm vào bóng tối. 
Xung quanh rõ ràng là một màu tối đen, nhưng ta lại không thể ngủ được. 
Từng hình ảnh quen thuộc, phụ hoàng, mẫu thân, Hạ Kì làm ta như muốn vỡ tung, không thể nào bình tĩnh lại. 
Ta nhớ mẫu thân thay ta uống chén rượu độc đại thần dâng lên năm ta bảy tuổi. Nhớ thân thể lạnh lẽo của bà năm đó, nhớ phụ hoàng đau khổ ôm ta cùng mẫu thân vào cái đêm tuyết đầy trời , Lưu Hạ Kì nhìn ta đầy bất đắc dĩ. 
Ngày tiễn ta lánh nạn đến Vân quốc, phụ hoàng như già đi hàng chục tuổi. Ta biết, ông rất thương ta. Nếu không đã chẳng hy sinh nhiều như thế vì ta. Trên mặt dần ướt đẫm, nước mắt như không thể kìm nén trào ra. 
Kí ức này làm ta bối rối, thì ra bao nhiêu năm qua ta đã vô tư 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-cung-phi/1898432/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.