...Khu phố nhỏ yên ắng lúc 2h sáng, xe taxi đậu trước căn hộ rộng rãi, chiếc cổng gỗ sơn trắng nhã nhặn mở ra, cùng lúc người đàn ông sang trọng đội mũ phớt đen và đeo khẩu trang xuất hiện cùng người phụ nữ trung niên dáng người đẫy đà, mỉm cười:
- Sao cậu về sớm thế, không ở lại chơi thêm chút nữa, Tiểu Mục?
Kéo nhẹ khẩu trang xuống, Mục Thời Cảnh buồn cười: “Đã U40 rồi mà cô Liễu cứ gọi tôi bằng Tiểu Mục mãi, lần sau hãy gọi lão Cảnh cho dễ nghe”.
- Với tôi thì Tiểu Mục vẫn y như năm 23 tuổi đó, còn trẻ chán chứ già đâu nào. Haiz, thời gian qua nhanh thật, chưa gì mà đã 12 năm rồi cơ đấy! Và con bé cũng đã mất được ngần ấy năm... Tiểu Mục à, cảm ơn cậu suốt thời gian qua vẫn lui tới đây thăm già này vào mỗi lần giỗ của con bé.
- Lúc cô ấy mất, tôi đã hứa sẽ chăm nom cho bà, đây cũng là trách nhiệm của tôi.
- Tiểu Mục tôi biết cậu vẫn còn đau lòng nhưng cái chết của con bé không phải lỗi ở cậu, đừng tự trách bản thân nữa mà hãy tìm hạnh phúc mới đi!
- Không, cái chết của cô ấy phần lỗi cũng do tôi mà ra, lại còn có cả... À mà thôi, dù gì thì những kẻ đã khiến cô ấy rời xa tôi mãi mãi, cuối cùng cũng đã đền tội! Năm xưa, một tên bị giết trước khi tôi ra tay, nhưng tên còn lại đã đích thân do chính tay tôi tiễn hắn xuống địa ngục, cùng con trai hắn! Giờ thì tôi có thể yên giấc rồi.
- Được được, tốt rồi, giờ thì Tiểu Mục, hãy sống cho bản thân nhé!
- Hạnh phúc mới? Sống cho bản thân? Có lẽ tôi cũng đã tìm thấy người con gái quan trọng nhất mà tôi muốn bảo vệ và ở bên cạnh suốt phần đời còn lại. Cô Liễu, có lẽ hẳn một thời gian dài sắp tới tôi sẽ không đến đây được, cô nhớ giữ gìn sức khỏe!
Mục Thời Cảnh vào trong taxi, lúc xe chạy đi thì nghe tài xế báo lại rằng: “Tôi vừa nhận tin của Four, nói đã trừ khử xong Ngô lão đại vì đang có ý định chống đối lại anh. Ngoài ra, Đội đặc nhiệm 11 vừa vây bắt một loạt tội phạm GOD ở tỉnh V, do thiếu tá Phi Lang trước đây là thuộc cấp thân tín của Lam Tiễn”.
Thời Cảnh tháo khẩu trang vứt vào sọt rác, vừa nhắm mắt vừa xoay cổ, hạ giọng:
- Chưa đầy 10 ngày đã phát hiện 7 tên lão đại khác chống đối Mục Thời Cảnh này, cứ đà vậy khéo diệt sạch hết cả đám, những thuộc hạ khác bắt đầu không phục tôi. Còn đám chó săn chết tiệt, ngày càng truy quét dữ tợn, chắc là có sự giúp sức của Five rồi! Thời gian gần đây, toàn mấy chuyện bực bội!
- Mục lão đại, hay là bảo One hoặc Eight đi xử lý tên Five phản bội kia?
- Sau cái chết của lão thượng tướng, lũ cảnh sát càng thêm phòng bị, mạo hiểm đi giết một tên phản bội thì chẳng đáng chút nào! Five quá rành rẽ tổ chức, vậy thì nói với Four và Eight nhanh chóng thông báo cho tất cả thuộc hạ GOD thay đổi các vùng hoạt động trước đây, thế là ổn! Còn bọn cảnh sát cứ để mặc đấy, tới lúc cần thiết thì chúng ta sẽ tạm thời biến mất khỏi Đại Đô, giữ lạinúi xanh lo gì không có củi đốt!
Trong khi lão Cảnh đang suy tính cho tương lai sắp tới gần thì hình ảnh chiếc taxi đã lọt vào tầm quan sát của một CCTV trên con đường vắng vào lúc trời tờ mờ...
Rạng sáng, ở dinh thự Lam gia, trong phòng khách có nhiều cảnh vệ đi qua đi lại, Đới Lỗ ngồi trên sofa thở dài chán chường xong nhìn qua Lam Tiễn đang lau súng.
- Lam thiếu tướng à, anh còn định bắt tôi ở đây tới bao lâu nữa thế? Cả ngày giam lỏng không cho ra ngoài, bọn bị cảnh sát giám sát 24/7, thật hết chịu nổi!
- Ông Đới đừng quên, ông từng bắt tay với lão đại một tổ chức, lừa gạt cảnh sát, cũng xem như có tội, hiển nhiên không thể tự do rồi. Vả lại, tôi để ông sống trong đây vì bảo vệ mạng sống ông thôi, lỡ như Mục Thời Cảnh truy giết ông thì sao? Dinh thự Lam gia sau vụ nổ liền bị sở cảnh sát phong tỏa, không ai lui tới, rất thích hợp để tôi và ông ẩn náu. Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất!
Đới Lỗ định nói tiếp thì chuông điện thoại vang lên, Lam Tiễn mau chóng bắt máy, bên kia đầu dây là Bạch Hổ vội báo cáo về việc 2h sáng nay CCTV đã tình cờ quay được một người đàn ông trông khá giống Mục Thời Cảnh bước ra từ một căn hộ, rồi leo lên taxi chạy đi!
Bạch Hổ gửi hẳn đoạn CCTV qua cho thiếu tướng xem. Lam Tiễn phóng to videolên, CCTV ở đó sắp hỏng nên chất lượng rất mờ. Và người đàn ông kia đội mũ phớt che khuất tầm nhìn, thêm đeo khẩu trang nữa, nhưng nhìn kỹ đúng là khá giống tên lão đại đó lắm! Anh chàng đội trưởng bật dậy, sốt sắng ngay:
- CCTV có bắt được chiếc taxi đó chạy theo hướng nào không?
- Chiếc taxi ấy bị bỏ lại ở giao lộ khác, gã họ Mục cáo già hẳn đã đổi xe để tránh bị phát hiện, trên đoạn đường tiếp theo thì không có CCTV, lại mất dấu hắn nữa.
- Chết tiệt thật! - Lam Tiễn đá mạnh vào ghế sofa, vài giây sau bảo - Mục Thời Cảnh mạo hiểm trở lại trung tâm Đại Đô vào rạng sáng, tức là có việc quan trọng, vậy cậu mau tới chỗ căn hộ mà hắn vừa đến, điều tra thử xem có tìm ra manh mối không!
- Thiếu tướng yên tâm, chúng tôi đang có mặt ở căn hộ đó! Tại đây chỉ có duy nhất một người phụ nữ ngoài 60 tuổi, họ Khương tên Liễu sống thôi. Tôi hỏi vài câu về Mục Thời Cảnh, nhưng có vẻ bà ta muốn che giấu hắn nên cứng miệng lắm.
- Bà ta họ Khương à? Thôi được, tạm thời đưa bà ta về sở cảnh sát...
Lam thiếu tướng mới nói tới đó thì bất ngờ Đới Lỗ đứng phắt dậy, kêu lên: “Họ Khương? Thiếu tướng, anh vừa nhắc tới họ Khương sao...?”.
- Có một phụ nữ tình nghi liên quan tới Mục Thời Cảnh, tên Khương Liễu. Ông Đới từng quen biết người này ư, sao lại phản ứng như thế?
- Không phản ứng sao được khi Khương gia chính là nhà ngoại của Đới Nhược Vũ! Mẹ con bé, tức chị dâu tôi, tên Khương Miểu Di! Là người nhà họ Khương đó!
Vô cùng kinh ngạc, Lam Tiễn tự hỏi, rốt cuộc lòi đâu ra cái chi tiết bất ngờ này vậy? Họ ngoại của Nhược Vũ là Khương gia, còn người tên Khương Liễu có thể liên quan tới Mục Thời Cảnh, vậy lý do gì hắn lại dính dấp đến Khương gia? Tại sao cuối cùng, tay lão đại bí hiểm đó quay tới quay lui vẫn là Đới Nhược Vũ?
Bạch Hổ! Lập tức đưa người phụ nữ Khương Liễu đến chỗ tôi ngay! Nhanh lên!
Ngay sau đó, tại phòng khách này xuất hiện thêm tốp cảnh sắt đặc nhiệm, cùng Bạch Hổ áp giải bà Liễu đến. Khi xuất hiện trước mặt Lam thiếu tướng, bà ta vẫn bình thản chẳng có chút gì sợ hãi, thậm chí khi nghe anh hỏi về người đàn ông cách đây vài tiếng vừa rời khỏi nhà bà là Mục Thời Cảnh, thì vẫn đáp hời hợt:
- Tôi không biết ai tên Mục Thời Cảnh, cũng không có ai vừa đến nhà tôi hết! Tôi đang ngủ ngon thì cảnh sát các anh đây ập tới bắt bớ vô cớ...
Phụ nữ lớn tuổi can đảm bao che cho một lão đại, ắt hẳn quan hệ giữa bà Liễu này với Mục Thời Cảnh quả nhiên rất thân thiết! Lam Tiễn hiểu ngay, nếu tra hỏi bình thường thì e là khó, dù cho có đưa đoạn CCTV ra thì lỡ như bà chọn im lặng thì cũng bằng không, liền ra dấu cho cảnh sát đưa Đới Lỗ đi ra!
- Cô Liễu! Là cô Liễu phải chứ?
- Chú đây là ai? Sao lại tỏ ra như quen biết tôi? - Bà Liễu ái ngại hỏi.
- Tôi đây mà cô, Đới Lỗ! Đới Lỗ ấy, em trai Đới Tiến! Vợ của anh tôi, chị dâu Khương Miểu Di, được cô nuôi lớn đó! Nhớ chưa?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]