🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bà Liễu sửng sốt, quan sát người đàn ông hơn 40 tuổi từ trên xuống dưới, run giọng: “Là... là Đới Lỗ? À, em trai Đới Tiến đấy ư, phải rồi... Khương Miểu Di! Bao năm qua cậu ở đâu vậy, cớ sao giờ lại ở chỗ cảnh sát?”.

- Chuyện dài dòng lắm, mà tôi báo dì biết, tôi tìm thấy Đới Nhược Vũ rồi! Con bé Nhược Vũ ấy, con gái của anh Tiến và chị Di, dì còn nhớ chứ hả?

- Ôi, Nhược Vũ! Là Đới Nhược Vũ! - Bà Liễu túm chặt lấy tay đối phương, mừng rỡ - Con bé còn sống sao? Nhược Vũ đâu rồi, mau cho tôi gặp nó!

- Để tôi nói dì nghe, Đới Nhược Vũ hiện tại là vợ của Lam thiếu tướng đây, và con bé bị Mục Thời Cảnh bắt đi đâu mất rồi!

- Hả? Nhược Vũ... con bé lấy vị sĩ quan này ư? Cớ gì Tiểu Mục lại bắt con bé?

- Tiểu Mục? Ý bà Khương đây tức là Mục Thời Cảnh?

Nghe giọng Lam Tiễn hỏi rõ ràng, bà Liễu đưa mắt nhìn anh đầy khó xử. Và rồi khoảng thời gian từ lúc ấy cho đến hôm sau, trôi qua thật dài, thật dài...

Mặc dù ở biệt thự này đã vài ngày nhưng Quyết Ngọc vẫn không biết nơi đây là đâu, theo những gì quan sát xung quanh thì nhận ra ngôi nhà nằm trên triền núi, toàn cây với cây! Cô đứng bên cửa sổ phòng ngủ, nhìn ra ngoài thấy đám thuộc hạ canh gác khá nhiều, hiện tại vẫn chưa tìm được cách liên lạc với Lam Tiễn.

Có tiếng gõ cửa phòng, đoán Mục Thời Cảnh về rồi, cô liền ngồi xuống giường, tiếp tục diễn kịch.

- Em dậy rồi sao, đã ăn sáng chưa? - Thời Cảnh bước vào, giọng nhẹ nhàng.

- Tất nhiên là chưa ăn gì cả, em muốn ăn bữa sáng do lão Cảnh nấu! - Quyết Ngọc thật giỏi khi mang dáng vẻ ngây ngô vòi vĩnh vô cùng tự nhiên.

- Ta đang nghĩ, có phải đã quá nuông chiều em hay không... Rồi, Quyết Ngọc đã chờ thì ta sẽ đi nấu bữa sáng cho em ngay! Ăn xong rồi, cả ngày hôm nay em phải chịu khó ở trong phòng nhé, vì ta có một bất ngờ dành cho em vào tối nay.

- Là bất ngờ gì vậy?

- Đã gọi bất ngờ thì đâu thể tiết lộ sớm chứ! Nào, mau cùng ta xuống dưới lầu!

Được Thời Cảnh nắm tay kéo đi mau, Quyết Ngọc thắc mắc hắn lại muốn giở trò gì đây, bày ra bao nhiêu thứ khó hiểu để lấy lòng mình à? Cô chỉ mong sao tới nửa đêm hắn sẽ rời khỏi biệt thự tiếp để cô có cơ hội đột nhập phòng bí mật kia lần nữa!

Két! Xe quân sự thắng gấp trước sở cảnh sát, Lam Tiễn và nhóm Bạch Hổ nhanh nhanh xuống xe, chạy một mạch vào trong tìm đến chỗ Lý Hoàng Mai.



Sau khi nghe câu chuyện từ bà Liễu, anh chàng đội trưởng không khỏi bất ngờ lẫn ngỡ ngàng, lại chẳng ngờ tới Quyết Ngọc lẫn Mục Thời Cảnh trong mối quan hệ như vậy! Trước đó anh thắc mắc lý do gì tay lão đại đó một mực muốn hại chết Lam gia, giờ thì anh bắt đầu hiểu ra nguyên nhân thực sự đẳng sau mọi chuyện.

Tuy nhiên, vị thiếu tướng cần kiểm tra lại để củng cố lập luận của chính mình, nên nhìn Hoàng Mai yêu cầu:

- Mau tới kho lưu trữ thông tin ngay, tôi cần tìm gấp một số tài liệu cũ! Lý thiếu úy gọi thêm mấy cảnh sát nữa để phụ một tay!

Khi tất cả cùng đến kho lưu trữ, đưa mắt nhìn cả núi hồ sơ trong căn phòng rộng lớn, ai ấy đều muốn ngã ngửa và Bạch Hổ than vãn ngay: “Trời đất, tìm trong đống hồ sơ này chắc cũng phải tới chiều quá!”. Lam Tiễn chống nạnh, nhìn qua một lượt các thùng carton chất trên kệ sắt, dù nhiều cỡ nào nhất định phải tìm cho bằng được!

- Chỉ cần kiểm chứng lại vụ việc năm đó thì toàn bộ sự thật mới có thể sáng tỏ!

- Thế đội trưởng muốn tìm tài liệu năm nào, trong vụ án gì? - Hoàng Mai tò mò.

- Chính là vụ truy quét hội Tam Long cách đây hơn 12 năm!

Hoàng Mai nhìn qua Bạch Hổ, thấy anh nhún vai gật đầu hệt như kiểu, trong lúc tìm kiếm tài liệu vụ án sẽ từ từ kể cho cô nghe chuyện gì vừa xảy ra!

Sẩm tối, Quyết Ngọc đang ở trong phòng với những ý nghĩ miên man thì cửa mở, One đi vào đem theo một chiếc váy, nhạt giọng nói Mục lão đại yêu cầu cô nàng họ Quyết mặc vào sau đó qua phòng hắn dùng bữa tối!

Hết mặc váy đẹp rồi giờ còn sang phòng riêng ăn tối, rốt cuộc Mục Thời Cảnh định làm gì vậy, Quyết Ngọc tự hỏi khi cùng One đi trên dãy hành lang vắng, nhìn xuống bộ váy trễ vai với kiểu nơ to, chất liệu xem chừng đắt tiền!

Để rồi khi tới nơi, cô mới biết Thời Cảnh hắn chuẩn bị bữa tiệc nhỏ ấm cúng, với chiếc bánh kem cùng những đĩa thức ăn tuyệt hảo.

Mục Thời Cảnh mặc sơ mi trắng, ngoài khoác áo vest thời thượng, không thắt cà vạt trông rất phong trần thoải mái, quan sát khắp người Quyết Ngọc trong chiếc váy xinh đẹp, lần đầu tiên sau ngần ấy năm mới có dịp ngắm nhìn cô với dáng vẻ rực rỡ tươi sáng này, chứ không phải trong vai trò sát thủ thân tín hay kẻ thù gì với nhau!

- Đúng như ta tưởng tượng, em rất hợp với bộ váy này, thực sự đẹp lắm!

Thời Cảnh quả nhiên chẳng tiếc dành lời khen, còn đưa tay ra có ý chờ Quyết Ngọc nắm lấy, thật làm người ta liên tưởng tới một quý ông lịch lãm xa hoa chứ không còn là một lão đại khét tiếng đáng sợ!

Chẳng biết chuyện quái gì sẽ xảy ra, Quyết Ngọc vẫn phải diễn thật tốt vai diễn này, vui vẻ nắm tay hắn rồi hớn hở hỏi:



- Lão Cảnh, đây là bất ngờ anh dành cho em ư? Bữa tiệc này là gì vậy?

Để cô nàng ngồi vào bàn, Thời Cảnh kéo chiếc ghế đối diện ra ngồi xuống theo.

- Em quên rồi ư, hôm nay là sinh nhật của em đấy.

- A... đúng rồi nhỉ, nay là sinh nhật em, đầu óc lơ đễnh sao lại quên mất rồi!

- Xảy ra nhiều chuyện không may, em lại chưa khỏe hẳn, quên mất cũng là điều dễ hiểu! Nhưng chẳng sao, chỉ cần lão Cảnh ta luôn nhớ là đủ, mỗi năm đều sẽ tổ chức sinh nhật để nhắc nhở em, vì vậy hãy yên tâm!

- Em thật không nghĩ lão đại quyền lực như anh lại làm mấy việc này vì em!

- Sau này, ta sẽ còn làm nhiều việc khác để em vui vẻ nữa, Quyết Ngọc! Mục Thời Cảnh ta đủ khả năng mang lại nụ cười và hạnh phúc cho em, trong những năm tháng về sau, chẳng riêng gì ai kia...

Quyết Ngọc cười lém lỉnh, vờ như không để ý tới năm từ cuối câu, bắt đầu dùng bữa tối lãng mạn. Bề ngoài cười nói và ăn ngon lành, thật chất trong lòng cô nàng rất rối rắm, Mục Thời Cảnh cớ gì lại thay đổi kỳ quặc thế này?

Từ nấu bữa sáng, mỗi đêm nằm ngủ bên cạnh, giờ tới tổ chức sinh nhật, hắn còn mập mờ bày tỏ tình cảm thậm chí nhắc tới chẳng như ai kia, chính là ám chỉ Lam Tiễn từng mang đến cho cô mọi thứ vui vẻ hạnh phúc, và giờ lão đại hắn cũng đủ sức làm y như anh!

Quyết Ngọc hơi buồn cười, nếu hiện tại không giả vờ mất trí nhớ, hẳn cô sẽ nhìn Thời Cảnh mà nói rằng: “Giả như lúc tôi yêu anh mà anh làm ra hết thảy những điều quan tâm chiều chuộng này với tôi thì chúng ta đã không ra nông nỗi như hôm nay, giờ ở cạnh anh nhưng trái tim tôi lại hướng về người khác rồi!”.

Mục Thời Cảnh à, có những điều đã quá trễ, chẳng thể quay lại như xưa, chẳng thể thay đổi được gì nữa!

- Thức ăn không ngon à, Quyết Ngọc?

- À không, tự nhiên em thấy hơi hồ hộp... - Quyết Ngọc tự nhủ phải tập trung.

- Nếu chưa có tâm trạng ăn uống thì hai ta cùng khiêu vũ một bài đã.

Trời ạ, lại còn cả khiêu vũ? Quyết Ngọc thầm kêu khi trông Thời Cảnh mở máy phát nhạc rồi đến bên bàn ăn nắm tay cô, cùng ra tới giữa phòng và khiêu vũ. Quyết Ngọc vốn không giỏi vụ này, đôi chân cứ vụng về lóng ngóng, và vẻ như Mục lão đại chẳng mấy quan tâm tới việc cô nhảy dở tệ, mà mải ngắm nghía khuôn mặt kiều diễm ngay phía trước, ở vị trí rất gần nhau.

Đôi mắt lạnh lẽo trở nên sâu thẳm da diết, hắn mải miết nhìn cô với dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ, làm cô thoáng tránh né.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.