Five cảm thán xong thì có tiếng gõ cửa phòng thiếu tướng, là Phi Lang và Bạch Hổ. Cả hai báo rằng, đã chuẩn bị xong xuôi hết mọi việc do đội trưởng căn dặn. Lam Tiễn gật đầu đồng thời bước đến trước mặt ba chàng trai, cất giọng rành rọt:
- Mục Thời Cảnh đọc tin phát tang nhất định tin rằng tôi đã chết, nên sẽ không phải người thám thính sở cảnh sát nữa, chúng ta tranh thủ thời điểm này thực hiện chiến dịch vây bắt toàn bộ tội phạm GOD còn lại trên cả nước! Tạm thời tôi sẽ không ra mặt, để Phi Lang chỉ huy Đội đặc nhiệm 11, và tôi ẩn mình trong tối cùng với trinh sát và Five tìm kiếm những nơi hoạt động cuối cùng của GOD, nhất định phải diệt tận gốc tổ chức ấy, ngoài ra truy tìm tung tích Vũ Vũ đang bị Mục Thời Cảnh giam giữ!
***
Vùng trời xanh thẫm, những áng mây bồng bềnh trôi. Khung cảnh tràn ngập ánh sáng lung linh, rực rỡ sắc nắng chói lòa. Một cô gái trẻ xinh đẹp trong chiếc váy xòe dài qua gối, đang mỉm cười lấp lánh, trông vẻ mặt tươi sáng ấy thì biết cô rất hạnh phúc!
Cô bước đi trên bãi cỏ xanh, chốc chốc quay lại nhìn ai đó, đôi môi mềm cất lên cái tên nhẹ như gió thoảng: “Mục Thời Cảnh! Em ở đây, anh tới bắt em đi”.
“Mục Thời Cảnh, anh yêu em không? Còn em thực sự rất yêu anh!”
“Thời Cảnh, anh có thể vì em mà rời khỏi tổ chức? Bởi em đã có...
Mục Thời Cảnh bừng tỉnh lúc nửa đêm, bên tai nghe tiếng gõ cửa đều đều, loáng thoáng còn có giọng của One. Hắn nhắm mắt lại cố trấn tĩnh, giấc mơ ban nãy thật đẹp thật sáng, nhưng câu nói cuối cùng chưa kịp phát ra hết đó - từ cô gái - đã trở thành bi kịch ám ảnh hắn hơn 10 năm rồi!
Thời Cảnh ngồi dậy, nhìn qua bên cạnh Quyết Ngọc vẫn say giấc, thấy vẻ an yên ấy bất giác lòng nhẹ đi nhiều. Cúi xuống hôn lên trán cô, ánh mắt trầm lắng ngưng đọng nơi bờ môi anh đào, nghĩ tới một ngày có thể đặt lên đó một nụ hôn ngọt ngào... Hắn lại nghĩ về cô gái trong giấc mơ!
Thời Cảnh xuống giường rời khỏi phòng, và khi tiếng khóa chốt cửa vang lên, Quyết Ngọc lập tức mở mắt ra! Khi biết hắn và One chuẩn bị rời biệt thự, cô liền ngồi dậy thả chân xuống đất, bước nhẹ đến bàn nơi máy tính bảng nằm im lìm.
Cô mau chóng mở mục file lưu trữ, tìm bảng tin phát tang cách đây một tuần do chính hắn save lại. Ngay đoạn Anh ngữ, chứa đựng ám hiệu mã Morse, cô nhẩm trong miệng câu ‘Anh và con vẫn bình an, rồi áp máy tính bảng vào lòng, đau đớn kìm nén!
Mục Thời Cảnh lăn lộn trong giới ngầm, dĩ nhiên không ngờ tới mã Morse của cảnh sát, và càng không thể ngờ Quyết Ngọc đóng kịch rất giỏi!
Vào ngày hôm ấy, lúc đứng bên bậu cửa sổ, cô nàng thông mình này đã nghĩ ra một kế: mạo hiểm nhảy lầu, để có cớ diễn vai mất ký ức! Cô biết khó lòng thoát khỏi Thời Cảnh, vì vậy giả bộ quên hết mọi chuyện, trở về năm 14 tuổi, để không bị hắn cưỡng ép và cũng để hắn lơ là phòng bị với cô hơn, từ đó dễ tìm cách trốn thoát!
Thêm phần, cô muốn điều tra hắn, vì phát hiện biệt thự này rất kỳ lạ, phải chăng có chứa bí mật nào đẩy của hắn!
Quyết Ngọc vờ ra vẻ hồn nhiên, thậm chí còn bày ra điệu bộ thẹn thùng, thích Mục Thời Cảnh giống y như lúc cô 14 tuổi! Cô chịu khó để hắn ôm ấp mình một chút, càng tỏ ra gần gũi thì hắn càng buông lỏng cảnh giác!
Vào buổi sáng đọc tin phát tang, Quyết Ngọc trong một thoáng đã khó kìm lòng, tuy nhiên thật may khi cô nhận ra mã Morse ở đoạn Anh ngữ, đọc ra lời nhắn nhủ từ Lam Tiễn gửi tới, vì vậy mới yên lòng diễn nốt vai diễn trước sự quan sát chặt chẽ của Mục Thời Cảnh!
Đã một tuần kể từ khi Quyết Ngọc ở đây, để ý rằng cứ nửa đêm Mục lão đại luôn cùng One rời đi, đoán có thể nội bộ GOD đang có biến động! Cô nghĩ không thể tiếp tục chờ đợi, đêm nay sẽ bắt đầu thám thính một thứ: căn phòng bí mật ở cuối lầu 2!
Quyết Ngọc mở tủ quần áo ra, nhìn hết một lượt từng chiếc váy treo thẳng thớm, trong đầu có rất nhiều thắc mắc: Những bộ váy đẹp để này là của ai? Lão Cảnh nói là của người quen, nhưng cớ sao lại là váy phụ nữ? Mẹ hắn ư? Không đúng, style trẻ trung lắm, vải cũng chưa quá cũ, sao có thể của mẹ được? Hay chị gái?
Quan trọng là, lý do gì Thời Cảnh lại bắt cô mỗi ngày đều mặc một chiếc váy này? Rõ ràng có điều bí ẩn trong biệt thự, và chắc chắn căn phòng kia không phải chứa tư liệu mật tổ chức, nhất định là ẩn giấu thứ gì rất quan trọng với Mục Thời Cảnh!
Bước ra ngoài lan can phòng ngủ, Quyết Ngọc đảo mắt xuống vài tên áo đen canh gác dưới sân, tiếp theo nhìn lên trên lan can của căn phòng khác ở lầu 2, và phòng này nằm kế bên căn phòng bí mật nọ.
Đầu tiên, Quyết Ngọc sẽ dùng dây thừng trèo lên lan can phòng ấy, sau đó men theo tường trèo vào cửa sổ phòng bí mật!
Thay một bộ đồ gọn ghẽ hơn, cô lợi dụng lúc đám áo đen đổi ca canh gác, lập tức ném móc sắt chữ S lấy trong nhà vệ sinh, lên thành lan can phòng lầu 2, rồi nhanh chóng đu dây thừng leo lên.
Hít sâu, cô cẩn thận đi men theo bức tường hẹp, tới cửa sổ phòng bí mật, đưa tay mở thử. Quá may khi cửa sổ không khóa chốt, cô mở ra và nhảy vào!
Trong phòng rất tối, Quyết Ngọc lấy quẹt gas ra bật lên, đưa về phía trước đảo hết một vòng khắp nơi đây. Vẻ như là phòng ngủ của một phụ nữ, từng vật dụng đều nữ tính kể cả bàn trang điểm với hộp trang sức như bông tai, nhẫn, dây chuyền... tất cả đều bọc lại giữ kỹ lưỡng!
Đáng ngạc nhiên hơn khi giữa phòng có chiếc nôi cũi em bé! Vậy người phụ nữ từng sống ở phòng này đã có con hoặc ít nhất cũng đang mang thai ư? Còn đang khó hiểu thì chợt nhiên cô nàng họ Quyết bấy giờ mới phát hiện trên bàn trang điểm có khung hình chữ nhật, liền đi đến cầm lên xem.
Quả nhiên là ảnh của một cô gái chưa tới 25 tuổi, vô cùng xinh đẹp, nhưng điều kỳ lạ là tại sao Quyết Ngọc cảm giác rất thân quen, vẻ như đã gặp ở đâu rồi!
Bất giác, cô thấy hơi đau đầu, liền nhắm mắt lại chịu đựng. Cơ hồ vài hình ảnh mờ nhạt xoẹt qua nhanh như vệt sáng, có một gương mặt bị nhòa đi, nghe người đó gọi tên... Hơi lảo đảo, cô chống tay xuống
bàn, đụng phải cuốn sổ dày. Mở mắt ra nhìn, cô thấy dòng chữ ‘Daily Diary' đó là sổ nhật ký!
Cửa mở, đôi giày boot cao gót đi vào, là nữ! Cứ ngỡ là ai, hóa ra cô nghe giọng One cất lên vừa đủ khi hỏi hai tên áo đen ngoài cửa phòng: “Hai anh nói có tiếng động trong đây à, làm gì có ai chứ?".
- Rõ ràng vừa nghe thấy tiếng va đập khá mạnh.
- À, chắc do cửa sổ đây này, sao lại mở toang thể, gió lớn quá mà.
Quyết Ngọc nghe tiếng kéo cửa sổ, vẻ như One không khóa chốt, lần nữa lại nghe: “Việc cỏn con này không cần báo cho Mục lão đại biết, chuyện nội bộ tổ chức đủ phiền rồi, đừng để anh ta phải phân tâm nữa!”. Trước khi ra ngoài, One thoáng nhìn tới chỗ chiếc giường, một ý nghĩ lướt qua nhanh và rồi cô đóng cửa khóa lại.
Chỉ chờ có vậy, Quyết Ngọc vội vàng chui ra khỏi gầm giường, lại không nghĩ One trở về đột ngột như thế, cần phải mau rời khỏi đây về lại phòng ngủ trước khi cô bị phát hiện!
Cuốn nhật ký nằm trên bàn, cô đắn đo suy nghĩ, không thể lấy đi vì sẽ bị Mục Thời Cảnh phát hiện, có lẽ phải đợi dịp khác thôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]