Mục Thời Cảnh dằn xuống âm thanh thở mạnh, lại nghĩ hiện tại Quyết Ngọc mang ký ức năm 14 tuổi, chính là lúc nhà họ Quyết vừa bị sát hại thê thảm, hiển nhiên tâm trí sẽ luôn trong tình trạng sợ hãi hoảng loạn! Việc cô đi tìm hắn vào đêm hôm, âu cũng là lẽ thường, đáng ra hắn không nên trách cô mới đúng!
Thời Cảnh tiến đến ôm lấy cơ thể mềm mại đang run lên ấy, dỗ dành bảo cô đừng khóc nữa!
- Giờ ta đưa em về phòng và sẽ ở bên cạnh em cho đến sáng, được chưa nào?
Quyết Ngọc cười gật đầu ngay, mau chóng nắm tay lão Cảnh rời khỏi lầu 2.
***
Tảng sáng, Quyết Ngọc thức dậy và thấy cuối giường có một bộ váy được xếp ngay ngắn, biết ngay Mục Thời Cảnh hôm nay muốn mình mặc nó, liền vui vẻ thay đồ.
Nhảy chân sáo xuống dưới nhà, cô ngửi được mùi thức ăn thơm phứt, cơn đói trở nên cồn cào mới bước nhanh vào phòng bếp. Bất ngờ khi Mục lão đại lạnh lẽo xa cách mọi khi lại đang nấu bữa sáng cho mình, Quyết Ngọc thốt lên ngạc nhiên:
- Lão Cảnh, anh... nấu cho em ăn sao? Thật không tin nổi!
Thời Cảnh nhếch mép, vừa hay nồi súp trên bếp cũng chín tới nơi rồi, một cách từ tốn lấy cơm cùng thức ăn đem bày ra bàn, tháo luôn tạp dề sau đó ra dấu cho Quyết Ngọc mau ngồi vào bàn.
Nhìn mấy đĩa thức ăn hấp dẫn, cô nàng họ Quyết liếm nhẹ môi, thật không ngờ được một lão đại lão làng như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-thu-60-ngay-gia-lam-vo-doi-truong-dac-nhiem/3747365/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.