🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mục Thời Cảnh dằn xuống âm thanh thở mạnh, lại nghĩ hiện tại Quyết Ngọc mang ký ức năm 14 tuổi, chính là lúc nhà họ Quyết vừa bị sát hại thê thảm, hiển nhiên tâm trí sẽ luôn trong tình trạng sợ hãi hoảng loạn! Việc cô đi tìm hắn vào đêm hôm, âu cũng là lẽ thường, đáng ra hắn không nên trách cô mới đúng!

Thời Cảnh tiến đến ôm lấy cơ thể mềm mại đang run lên ấy, dỗ dành bảo cô đừng khóc nữa!

- Giờ ta đưa em về phòng và sẽ ở bên cạnh em cho đến sáng, được chưa nào?

Quyết Ngọc cười gật đầu ngay, mau chóng nắm tay lão Cảnh rời khỏi lầu 2.

***

Tảng sáng, Quyết Ngọc thức dậy và thấy cuối giường có một bộ váy được xếp ngay ngắn, biết ngay Mục Thời Cảnh hôm nay muốn mình mặc nó, liền vui vẻ thay đồ.

Nhảy chân sáo xuống dưới nhà, cô ngửi được mùi thức ăn thơm phứt, cơn đói trở nên cồn cào mới bước nhanh vào phòng bếp. Bất ngờ khi Mục lão đại lạnh lẽo xa cách mọi khi lại đang nấu bữa sáng cho mình, Quyết Ngọc thốt lên ngạc nhiên:

- Lão Cảnh, anh... nấu cho em ăn sao? Thật không tin nổi!

Thời Cảnh nhếch mép, vừa hay nồi súp trên bếp cũng chín tới nơi rồi, một cách từ tốn lấy cơm cùng thức ăn đem bày ra bàn, tháo luôn tạp dề sau đó ra dấu cho Quyết Ngọc mau ngồi vào bàn.

Nhìn mấy đĩa thức ăn hấp dẫn, cô nàng họ Quyết liếm nhẹ môi, thật không ngờ được một lão đại lão làng như thế cũng biết nấu nướng, mà lại còn dành thời gian sáng sớm để chuẩn bị bữa sáng cho cô!

- Mục Thời Cảnh, anh đang âm mưu chuyện gì à, thế này thật đáng ngờ nhé!

- Ta chỉ muốn cùng em dùng bữa sáng, như vậy là kỳ quặc lắm sao?

- Thì tại lão đại như anh lúc nào cũng bận việc, còn rất lạnh lùng nữa, dù được anh cứu mạng nhưng em chưa hình dung nổi anh sẽ cùng ngồi ăn cơm với em.

Nghe Quyết Ngọc cảm thán, bất giác Mục Thời Cảnh nhớ đến ba năm trước, cái lần cô nói rằng mình yêu Lam Tiễn và trách hắn chưa từng cùng cô ăn một bữa cơm trong suốt 9 năm dài!

Bởi lẽ thế Thời Cảnh hắn muốn có thể sửa chữa những sai lầm xưa kia, giờ đây khi cô quay trở về làm đứa trẻ 14 tuổi, hắn nhất định phải ăn cơm với cô, cho cô nhiều kỷ niệm thân thiết cùng với sự chăm sóc quan tâm nhất!



- Kể từ giờ, ta sẽ chịu khó dành thời gian cùng em ăn những bữa cơm ấm cúng, nhé! Nào, ta múc súp cho em rồi đấy, mau ăn cho nóng!

Cười tít mắt, Quyết Ngọc hăm hở ăn súp, mùi vị cũng khá lắm nha, trong lòng vui thích khi phát hiện Mục Thời Cảnh cũng có điểm tốt này! Chợt, cô để ý máy tính bảng nằm ngay ngắn ở góc bàn liền hỏi: “Lão đại anh mà cũng đọc báo u?".

- Thế là em nhầm rồi, người trong giới ngầm như ta, vô cùng để ý tin tức về xã hội đấy vì đôi lúc sẽ bắt gặp được nhiều tin cực kỳ thú vị! Chẳng hạn như tin này...

Mục Thời Cảnh trao máy tính bảng cho Quyết Ngọc, và ngay trên màn hình chính là một tin tức vô cùng chấn động: “Sở cảnh sát Đại Đô chính thức phát tang toàn quốc! Chia buồn cho tất cả người dân về sự ra đi của thượng tướng Lam Chí Cường và thiếu tướng Lam Tiễn, khi ngày hôm qua họ vừa trút hơi thở cuối cùng tại viện quân y! Cái chết của họ có liên quan tới vụ nổi bom tại dinh thự riêng...

Đôi mắt của Quyết Ngọc mở to tròn xoe, bàn tay trong một khắc đã siết chặt máy tính bảng. Tuy nhiên, cô nàng chẳng hề biết rằng, phía đối diện kẻ đáng sợ như Mục Thời Cảnh vừa ăn cơm vừa âm thầm quan sát biểu hiện trên gương mặt xinh đẹp đó...

Cho dù mấy ngay qua, Quyết Ngọc thực sự hành động giống một đứa trẻ 14 tuổi, cho dù bác sĩ nói rõ rằng có lẽ cô đã mất sạch ký ức hiện tại, thì người đàn ông quyền lực đen tối với sự gian xảo ghê gớm như Mục lão đại, bản thân vẫn muốn kiểm tra thử, liệu Quyết Ngọc có đang giả vờ hay chăng!

Dù đóng kịch giỏi tới đâu, nếu như biết Lam Tiễn đã chết thì chắc chắn Quyết Ngọc sẽ để lộ sơ hở, bởi hắn biết rõ cô rất yêu anh! Tiếp theo, hắn phát hiện cô có chút khác lạ:

Mục Thời Cảnh, anh... sao anh lại...

Tia nhìn sắc lẻm, Thời Cảnh chờ đợi Quyết Ngọc sẽ phản ứng ra sao thì bất ngờ cô đưa máy tính bảng ra trước mặt hắn, giọng reo lên giòn tan:

-

- Mục Thời Cảnh, sao anh biết em thích cún con vậy?

- Cún con ư? - Thời Cảnh tức thì buông lỏng cảnh giác, nhíu mày nhìn vào dòng tin một cửa tiệm vật nuôi đang bán những chú cún con đáng yêu.

- Đúng vậy, em rất thích nuôi cún, dự định xin ba mẹ nuôi một con... nhưng đáng tiếc, em đã không còn có cơ hội vòi vĩnh họ nữa rồi!

- Sao em lại xem qua tin đó vậy, ta đang đề cập tới tin phát tang của sở cảnh sát.



- Cái này thì có gì thú vị? Thỉnh thoảng sở cảnh sát vẫn đăng tin phát tang như vậy, nhưng đúng là hơi lạ khi cả cha con thượng tướng họ Lam đồng loạt qua đời nhỉ? Lão Cảnh, lẽ nào họ... đều là kẻ thù của anh nên anh mới tỏ ra vui vẻ như thế?

Nở nụ cười ẩn ý, Thời Cảnh gật đầu: “Em cũng nhanh nhạy đấy, Quyết Ngọc! Đúng, cha con lão thượng tướng là những kẻ ta căm thù nhất, nay bọn chúng cùng chết thì ta phải ăn mừng rồi, đúng không?”.

- Tùy anh, lão Cảnh! Chẳng bù như em, ngay cả kẻ thù sát hại gia đình cũng chưa biết là ai, phải tìm kiếm hắn bằng cách gì, cả vài dòng tin tức cũng không được đăng...

Quyết Ngọc gạt nhẹ nước mắt, nhịp thở nặng nề dần, hoàn toàn chìm đắm trong nỗi đau mất người thân chứ không hề mảy may bận tâm tới tin phát tang

no.

Mục Thời Cảnh thoáng im lặng, nãy giờ đều không phát hiện chút sơ hở kỳ lạ nào của cô nàng, ngay cả đôi mắt trong veo đó vẫn hết sức thản nhiên! Thực sự, Quyết Ngọc đã hoàn toàn mất ký ức của 12 năm qua, kể cái tên Lam Tiễn!

Đừng khóc nữa, ta đã hứa sẽ tìm ra kẻ đó giúp em mà, mau ăn xong bữa sáng đi.

Quan sát Quyết Ngọc chuyên tâm ăn cơm, Thời Cảnh cảm giác khá nhẹ nhõm.

Khi đó ở sở cảnh sát, sau khi xem xong tin phát tang thì Five gãi đầu hỏi: “Lam thiếu tướng, có thật anh muốn báo bình an cho Quyết Ngọc biết qua tin buồn này?”.

- Đúng vậy, tin đọc qua thì đau buồn thật nhưng có chứa ám hiệu! Anh có để ý tại sao tin phát tang có cả đoạn bằng Anh ngữ? Và cách sắp xếp câu chữ kể cả ngắt đoạn hơi lạ lùng không? Đó chính là cách liên lạc bằng mã Morse(*) - một hệ thống mã hóa văn bản thông dụng nhất được sử dụng trong điệp chiến, tình báo của cảnh sát, nhằm giải mãi tín hiệu mật trong tình huống cấp bách hoặc tình cảnh bất lợi!

Lam Tiễn đưa bảng mã Morse tiếng Anh cho Five xem thử, anh chàng có vẻ thích thú, trước đây đã từng nghe qua loại mã này! Anh chàng đội trưởng dựa lưng vào cạnh bàn, khoanh tay trước ngực:

- Tất cả cảnh sát đều phải học thuộc mã Morse, Vũ Vũ cũng thế, vì vậy tôi

dùng cách liên lạc qua bản tin phát tang này, nếu giải mã đoạn Anh ngữ thì sẽ ra câu: ‘Anh và con vẫn bình an!

- Tuyệt vời! Thế này lão đại như Mục Thời Cảnh có nằm mơ cũng không mò ra được! Chắc tôi cũng nên học loại mã Morse đây!

(*) Mã Morse này có thật nha, ko phải bịa, ai có hứng thú muốn tìm hiểu thì search GG coi nhé ^^*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.