Có thể hiểu tại sao khuôn mặt hài tử lại hoảng sợ, Mộ Dung Tĩnh nhớ lại khi hắn phát hiện Tiểu Phi cùng Tiểu Thanh cùng ngất xỉu ở cạnh nhau thì tim của hắn cũng không khỏi kinh hoảng như vậy, mà vết thương trên tay Tiểu Phi khiến hắn lập tức hiểu cái đứa ngốc này đã làm những chuyện gì, hắn chỉ không hiểu ban đầu Tiểu Thanh đã khôi phục *** thần tại sao lại đột nhiên trở nên hấp hối…
Liễu Hâm Phong nói cho hắn biết, đó là vì một loại kịch độc tên là Dạ đàm, sau khi hắn nói xong liền đem Tiểu Thanh ôm chặt lấy, ta sẽ không để Tiểu Thanh chết, ta nhất định sẽ cứu hắn!
Trong lúc nói chuyện, thần tình Liễu Hâm phong cũng là loại lo sợ khó hiểu, khiến Mộ Dung Tĩnh đột nhiên hiểu ra, hắn sở dĩ giày vò hành hạ Tiểu Thanh, có lẽ không phải vì bị lừa gạt, cũng không phải vì bức cung, mà bởi vì yêu đến mức tuyệt vọng không còn đường lui.
Tiểu Thanh còn sống?
Ta nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Tĩnh, ta biết Tĩnh sẽ không gạt ta, nhưng sẽ sống như thế nào? Nếu như vẫn là hành hạ và lăng nhục vô tận, ta tin Tiểu Thanh kiêu ngạo thà rằng chọn cái chết.
“Ta…” Muốn gặp Tiểu Thanh.
Câu nói kế tiếp ta không nói ra, ta không dám nỏi bởi ta sợ nhìn thấy cảnh tương tự hoặc thảm hại hơn.
“Tiểu Thanh rất tốt.”
Dường như trấn an ta, tay Tĩnh vỗ nhẹ lưng ta nói, “Lúc này hắn có lẽ đã tỉnh, Hâm Phong đang chiếu cố hắn.”
Liễu Hâm Phong! Hắn chỉ biết hành hạ Tiểu Thanh!
Ta hiện tại khi nghe được tên này rất thống hận, vì vậy lập tức muốn xuống giường đi tìm Tiểu Thanh, nhưng Tĩnh kéo tay ta, điều này làm ta phát hiện chỗ bị thương trên cổ tay đã được tỉ mỉ băng bó, lại là Tĩnh làm giúp ta sao?
“Tĩnh…”
Lòng tràn đầy lo lắng cho Tiểu Thanh cũng bao gồm hổ thẹn và bất đắc dĩ đối với Tĩnh.
Trước đây ta đã nói gì? Ta nói sẽ vì Tĩnh mà làm bất cứ chuyện gì, ta cho rằng như vậy rất đơn giản, thì ra ngay cả điều tối thiểu cũng không làm được.
Tiểu Thanh là sát thủ tới giết Tĩnh, nhưng ta lại ép Tĩnh thả y, giây phút nguy cấp nhất, ta không đứng ở bên Tĩnh, ta biết trong lòng hắn nhất định rất khó chịu, bởi vì trên khuôn mặt tươi cười lộ ra tia đau thương nhàn nhạt.
Tĩnh, xin lỗi, ta biết mình cố chấp làm tổn thương ngươi, nhưng ta không thể thờ ơ trước Tiểu Thanh, hắn là bằng hữu duy nhất của ta.
“Tiểu Phi, ngươi vừa tỉnh lại, hay cứ nghỉ ngơi một lúc, ăn cơm xong hãy đi.”
“Không, ta muốn gặp Tiểu Thanh ngay bây giờ!”
Nhìn thấy Tĩnh lo lắng, nhưng ta sợ nếu lại tới muộn, Tiểu Thanh sẽ bị đối xử như thế nào.
Tĩnh không giữ nữa, hắn phân phó người chuẩn bị xe ngựa, sau khi đưa ta ngồi lên, lại đưa cho ta một túi điểm tâm, Huỳnh Tuyết đi cùng ta, Tĩnh dặn Huỳnh Tuyết phải chiếu cố ta thật tốt, nói xong liền xoay người rời đi, từ lúc tiễn ta cho đến khi rời đi, ánh mắt Tĩnh không nhìn ta nữa, ta nhìn bóng lưng hắn, phát hiện một loại cô đơn không nói thành lơi.
Mã xa bắt đầu khởi hành, Huỳnh Tuyết nói, “Đói thì ăn điểm tâm đi.”
Trong lời nói của Huỳnh Tuyết là oán giận và chán ghét không cần nói cũng biết, ta hiểu nàng giận vì ta chỉ một lòng nhớ tới Tiểu Thanh, kỳ thực ta cũng rất lo lắng cho Tĩnh, so với lo cho Tiểu Thanh còn hơn rất nhiều, ta biết tình cảnh nguy hiểm của Tĩnh, nhưng trong lòng không chút sợ sệt, bởi vì Tĩnh thật sự xảy ra chuyện, ta sẽ không chút do dự đi cùng hắn!
Mã xa tới trước một đình viện ở vùng ngoại ô vắng vẻ thì dừng lại, Huỳnh Tuyết đưa ta xuống, nói Tiểu Thanh ở trong đó, ta có chút nghi hoặc, vì sao lại an bài Tiểu Thanh ở đây? Nơi này cách Trích Tinh Lâu rất xa, lẽ nào Tô đại ca muốn mỗi ngày tới đây trị thương cho Tiểu Thanh?
Huỳnh Tuyết không đi cùng ta, một mình ta đi qua viện tử, đẩy cửa bước vào.
Liễu đại ca đang ngồi trên ghế dài gian ngoài, ánh mắt hắn cực kỳ mệt mỏi, khiến sắc mặt tái nhợt càng thêm tiều tụy, bên dưới râu cũng lún phún mọc lên, nhìn thoáng qua như già thêm vài tuổi, ta biết Liễu đại ca luôn luôn là người để ý đến diện mạo, không hiểu sao hắn lại để bản thân lôi thôi như vậy.
Nhưng mặc kệ thế nào, chính hắn làm hại Tiểu Thanh chỉ còn nửa cái mạng, ta quyết sẽ không tha thứ cho hắn, vì thế ba chữ Liễu đại ca ta cũng sẽ không gọi ra khỏi miệng nữa.
Liễu đại ca nhìn thấy ta bước tới, hắn không nói lời nào, chỉ đưa tay chỉ vào trong phòng, bảo ta đi vào.
Bên trong giường kê sát tường có một người lẳng lặng nằm, hắn tỉnh, bởi cặp mắt kia đang nhìn chằm chằm vào màn trướng trên đỉnh đầu, nhưng ta không thấy hắn hô hấp, cũng không thấy hắn chớp mắt, ta chỉ thấy gương mặt trắng bệch cùng với tay phải đặt ở ngoài không còn chút huyết sắc nào.
“Tiểu Thanh…”
Ta từ từ tiến tới gần Tiểu Thanh, kéo cánh tay tái nhợt vô lực, bàn tay này từng vô số lần thay ta gắp đồ ăn ta thích, cũng cốc đầu ta, nhưng bây giờ nó đã bị phế rồi sao?
Tiểu Thanh không nhìn ta, chỉ là trên gương mặt không chút biểu tình nở một nụ cười gượng, “Vì sao không chịu từ bỏ? Cái đứa ngốc này, lẽ nào không thấy hiện tại ta sống còn không bằng chết sao?”
“Tiểu Thanh, ngươi sẽ khá lên, thương tích có thể chậm rãi điều dưỡng, tay phải phế đi còn có tay trái, Tĩnh cũng dùng kiếm tay trái, ngươi thông minh như thế, nhất định cũng có thể.”
“Tên ngốc…” Tiểu Thanh phun ra hai chữ liền nhắm mắt lại, tựa như ta không tồn tại.
“Tiểu Thanh, ngươi trách ta đã cứu ngươi sao?”
“Tiểu Phi, ngươi thật sự đúng là đặc biệt ngốc, ta trúng chính là Dạ đàm, là kịch độc, cứu ta chỉ có thể là Liễu công tử thánh thủ dùng độc ngoài phòng kia, sao lại là ngươi được?”
Kỳ thực ta cũng không biết máu của ta có thể giải được độc Dạ đàm không, nhưng bây giờ mặc kệ Tiểu Thanh nói gì, ta cũng sẽ không phản bác.
“Là Liễu đại ca trị thương cho ngươi?”
“Phải, để trị thương cho ta hắn đã dùng không ít thuốc tốt đâu.”
Trong giọng Tiểu Thanh không giấu được vẻ châm chọc, đổi lại là ta cũng sẽ nghĩ như vậy, đem người ta hành hạ thành như vậy rồi lại cứu, chẳng lẽ còn có hảo tâm hay sao?
“Tiểu Thanh, không bằng ta qua chiếu cố ngươi đến lúc ngươi khỏe.”
“Không cần!!” Tiểu Thanh kiên quyết cự tuyệt.
“Tiểu Thanh…”
“Ngươi về đi, sau này cũng không cần trở lại gặp ta!!”
“Tại sao?”
“Tiểu Phi, Liễu Hâm Phong đã cứu ta cũng sẽ không hại ta nữa, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta mệt mỏi, để ta nghỉ ngơi được không?”
Đối với thỉnh cầu của Tiểu Thanh ta không cách nào cự tuyệt, mà từ lúc ta bước vào cửa, Tiểu Thanh trước sau chưa từng liếc mắt nhìn ta, ta biết y có ngạo khí của y, y không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt ta.
Ta đi ra gian ngoài, liếc mắt nhìn Liễu đại ca, tuy rằng rất khó lại tin tưởng người này, nhưng lời nói vừa rồi của Tiểu Thanh khiến ta hiểu chí ít trong thời gian ngắn Liễu đại ca chắc sẽ không hại hắn.
Về phần tương lai, ta nhất định phải tìm cách cứu Tiểu Thanh ra.
Liễu đại ca quay lại trừng mắt nhìn ta, thản nhiên nói, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm thương tổn Tiểu Thanh nữa!”
Có có thể nói gì, ta chỉ có thể chọn tin tưởng.
Nhìn Tiểu Phi rời khỏi, Liễu Hâm Phong chậm rãi đi vào phòng, nhìn người nằm thẳng trên giường yên tĩnh không một tiếng động.
Người này cho dù hắn từng bất luận làm điều gì để lấy lòng cũng chưa từng nhìn thẳng vào hắn, lúc này lại lẳng lặng nằm trước mặt hắn, không có nửa điểm khí tức như đã chết. Hắn không hiểu trong thân thể gầy yếu như vậy sao lại ẩn chứa sức mạnh quật cường không ngừng như thế, nếu không phải y kiệt ngạo bất tuân, Liễu Hâm Phong tin mình sẽ không hạ độc thủ, hắn thầm muốn làm đối phương cúi đầu, lẽ nào chuyện khuất phục đối với Tiểu Thanh mà nói thật sự khó khăn đến vậy sao?
Không cách nào quên cảnh tượng lần đầu tiên gặp Tiểu Thanh, con người quật cường này để cứu mạng đứa ngốc kia mà quỳ trước cửa Trích Tinh lâu mấy canh giờ, sau đó khi nhìn thấy Tô Hoán Hoa thì lập tức xông lên phía trước không ngừng dập đầu cầu xin hắn cứu người, lúc đó hắn đứng bên cạnh Tô Hoán Hoa, vậy mà Tiểu Thanh lại thủy chung không chú ý tới hắn, nhưng lúc đó gương mặt nhỏ nhắn thanh tú kia liền in vào lòng hắn, trong nháy mắt tim vì người này mà đập mạnh, lại muốn xóa đi cũng không được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]