Vì vậy khi Tiểu Thanh đến thì làm ra vẻ vô ý xuất hiện, khát khao có thể nói chuyện thật nhiều với y, cho dù vài câu cũng tốt, chỉ cần đôi mắt thâm thúy sáng sủa kia liếc mắt nhìn hắn, hoặc cho hắn một nụ cười, hắn liền vạn phần vui vẻ, có lẽ Tiểu Thanh không biết, không có mệnh lệnh của hắn, sao y có thể dễ dàng ra vào Trích Tinh Lâu như vậy? Hắn vì y lo lắng như vậy, đổi lại được điều gì? Là lừa gạt không cách nào tha thứ.
Giữa trận chiến đêm đó, trường kiếm đâm về phía y sắc bén quyết liệt, từng kiếm từng kiếm mang sát khí không chút do dự nào, hắn hoàn toàn không nghĩ tới kia là người hắn luôn tâm niệm, thẳng đến khi Tiểu Phi buột miệng hô lên, chưởng hắn đánh ra không cách nào thu hồi, chưởng đánh vào ngực Tiểu Thanh chẳng khác nào đánh vào ngực hắn, khiến hắn đau đớn thấu tim gan.
Biết trong lòng Tiểu Thanh chỉ có đứa ngốc kia, Liễu Hâm Phong chẳng bao giờ viễn tưởng có thể được lưu lại một phần trong lòng y, nhưng lưỡi kiếm vô tình này khiến Liễu Hâm Phong hiểu được bản thân không chỉ không hề có một vị trí nào, thậm chí sự hiện hữu của hắn chỉ để lợi dụng và lừa dối.
Đêm đó hắn túm tóc Tiểu Thanh chỉ hỏi một câu, ngươi có yêu ta không?
Đối phương lại cho hắn một câu trả lời khiến hắn rơi vào hầm băng.
Yêu ngươi? Nếu không phải vì trà trộn vào Trích Tinh Lâu để quen thuộc địa hình, ta căn bản cũng lười liếc mắt nhìn ngươi!
Vì sao tất cả chân tình chỉ đổi lấy lừa dối, ngươi căn bản không quan tâm ta, ta đây cần gì quan tâm tính mạng của ngươi?
Vì vậy xúc động bạo ngược tựa như hồng thủy tràn ra, vô tình bẻ gãy xương cổ tay y, đánh gãy gân tay y, hắn muốn y vĩnh viễn không thể bay được nữa, vĩnh viễn đều thần phục dưới chân hắn.
Nhưng người kia quật cường, đầu thủy chung cũng không chịu thấp nửa phân, đôi mắt nhìn về phía hắn không ngừng cười nhạo hắn ngu xuẩn, đồng thời cũng xé tim hắn thành hai nửa, hắn muốn chỉ là một khối chân tâm, nhưng trái tim kia, dù là chết, Tiểu Thanh cũng không thèm cho hắn.
Tình cảnh Tiểu Phi không ngừng dập đầu về phía Mộ Dung Tĩnh cầu xin tha thứ thật quen thuộc, hai người bọn họ dẫu có chết cũng đều không chịu cúi đầu trước người khác, nhưng vì sự sống của đối phương, lại có thể không để ý đến danh dự mà cầu xin, một khắc kia Liễu Hâm Phong đột nhiên phát hiện, hết thảy những gì hắn làm đều ngu không thể tả, giữa hai người họ, căn bản không để hắn chen vào.
Hắn hối hận, khi hắn thấy Tiểu Thanh cả người là máu, không chút tiếng động ngã trên mặt đất thì, hắn đã hối hận, hắn biết khi hắn thương tổn và nhục nhã Tiểu Thanh nhiều như vậy, giữa bọn họ chỉ còn lại thù hằn và oán hận, thế nhưng hắn không muốn Tiểu Thanh hận hắn, cho dù coi thường tình cảm của hắn, coi thường nỗ lực của hắn, nhưng cái chữ hận kia, hắn không muốn!
Đột nhiên người trên giường nhẹ nhàng từ từ thở hổn hển, hô hấp kéo đến đau đớn nơi ngực và bụng khiến đôi mày xinh đẹp khẽ nhăn lại, gương mặt tái nhợt vô sắc lại dứt khoát vô vọng, hai mắt hơi khép, thỉnh thoảng từ cổ họng truyền ra tiếng rên rỉ trầm thấp, Liễu Hâm Phong biết Tiểu Thanh đang ngủ, bằng không với ngạo khí của y, dù cho đau đến chết, cũng sẽ không phát ra tiếng nào.
Gương mặt này hắn không quen thuộc, nhưng giống nhau đều khiến người yêu thương, ngũ quan hoạt bát *** tế, nhu hòa như thế, khiến Liễu Hâm Phong nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve trán và gương mặt y.
Ngươi thật sự là Sát Nhân Vô Xá sao? Đều nói kiếm của Sát Nhân Vô xá vung lên không vô ích, vì sao không thể quyết tâm giết đứa ngốc kia, là yêu hắn sao? Hay là luyến tiếc hắn?
Trong bạo ngược đêm dó hẳn là còn kèm theo đố kị không cách nào nói ra.
Liễu Hâm Phong nhẹ nắm bàn tay lạnh lẽo kia, đem chân khí của mình truyền vào cơ thể Tiểu Thanh, không muốn để người mình yêu tiếp tục thống khổ như vậy nữa, hắn tình nguyện bỏ ra tất cả, chỉ để đổi lại một tiếng tha thứ.
Chân khí nhu hòa du đãng trong cơ thể, khiến đau đớn vốn không thể chịu nổi trong ngực được giảm bớt, thần trí Tiểu Thanh tỉnh táo lại, y mở hai mắt, thấy một gương mặt lo lắng cùng hối hận.
Liễu Hâm Phong, đời này y sẽ không quên gương mặt đó, khuôn mặt kia từng ngưỡng mộ yêu thương y trong chớp mắt liền trở nên hung dữ đáng sợ như vậy, hắn điên cuồng lăng nhục hành hạ y, chỉ vì y lừa dối và vô tình, thực sự buồn cười, y vốn chính là sát thủ, ai lại kỳ vọng sát thủ sẽ có tình? Một Tiểu Phi là được rồi, chẳng lẽ còn muốn thêm một Liễu Hâm Phong sao?
Người này đang làm cái gì, dùng nội lực để giảm bớt thống khổ của y sao? Cường ngạnh không được, liền đổi thành thủ đoạn vỗ về để dụ cung khai sao, vậy thì thật quá coi thường y.
Khóe miệng Tiểu Thanh xẹt qua một tia cười giễu cợt, Liễu Hâm Phong, ngươi còn có bản lĩnh gì, không bằng đều xuất ra đi.
“Độc Dạ đàm không phải ta giải.” Thanh âm của Liễu Hâm Phong truyền tới, “Lúc chúng ta chạy tới, ngươi và Tiểu Phi ngất cùng một chỗ, ta nghĩ rằng mình không kịp cứu ngươi nữa rồi, ta rất sợ hãi, sợ mất đi ngươi…”
Thanh âm mang theo run rẩy khiến Tiểu Thanh cảm thấy ngươi này lúc đó đã sợ hãi thế nào.
Nhớ lúc đó ngã vào lòng Tiểu Phi, đứa ngốc kia lại vì cứu y mà tự làm cổ tay bị thương để y uống máu, sau đó cuốn hết từng đợt giá rét trong y đi, băng lãnh thấu xương kia khiến y cảm thấy tử vong cách mình thật gần.
“Tiểu Thanh, tha thứ cho ta được không?”
Biết đôi mắt kia vĩnh viễn sẽ không lướt về phía mình, Liễu Hâm Phong còn cố chấp khẩn cầu, “Ta đã phạm sai lầm, ta muốn bồi thường, ta có thể làm bất cứ chuyện gì vì ngươi, Tiểu Thanh, chỉ cần ngươi không hận ta…”
“Ta không hận ngươi, chúng ta là đối thủ, nếu đổi chỗ, ta cũng sẽ quyết không lưu tình với ngươi! Căn bản ngươi không cần vì thế mà áy náy!” Thanh âm lạnh như băng của Tiểu Thanh chậm rãi nói.
“Không phải! Vì sao ngươi có thể hạ thủ lưu tình với Tiểu Phi, ngươi thà rằng để bản thân bị thương cũng không muốn thương tổn hắn, vì sao ngươi đối tốt với hắn như vậy? Vì sao tình yêu của ngươi lại không thể chia cho ta một phần?”
“Đó là chuyện của ta, cần phải giải thích với ngươi sao?”
Lời lạnh lùng vừa nói ra, Tiểu Thanh cảm thấy cổ tay thoáng căng thẳng, trong lòng y cười khổ, lại muốn bắt đầu dằn vặt sao? Lần này chắc là tay trái đi.
Nhưng đau đớn trong dự liệu vẫn chưa xuất hiện, cổ tay của y chỉ bị nắm thật chặt, đón một cỗ nhiệt lưu theo mạch chậm rãi chảy vào cơ thể.
Trong lòng Liễu Hâm Phong khí huyết sôi trào, thật muốn bóp chặt cổ của đối phương để đôi mắt trong trẻo kia nhìn thẳng vào hắn, lại muốn xé nát quả tim lạnh lẽo kia, muốn nhìn cho rõ nó được đúc thành từ thứ gì, nhưng tâm niệm bách chuyển, cuối cùng hắn chỉ đem chân khí chậm rãi truyền vào cơ thể Tiểu Thanh.
Hắn sai một lần rồi, không muốn sai lần thứ hai.
Tiểu Thanh, ta không muốn tiếp tục tổn thương ngươi, nhưng làm thế nào ngươi mới hiểu được tâm ý của ta?
Ta trở lại Trích Tinh Lâu, đi tới trước thư phòng Tĩnh.
Bởi lần ác chiến trước, tất cả cửa sổi đều đã thay mới, ta đang do dự có nên đi vào hay không, liền thấy Tiểu Lục ở cuối hành lang đang ngẩng cao đầu, kịch liệt lắc lư về phía ta.
Tiểu Lục!
Ta bước về phía trước bắt Tiểu Lục vào tay, sau khi Tiểu Thanh gặp chuyện không may, lòng ta tràn ngập nỗi nhớ Tiểu Thanh, nên đã quên tìm nó, không nghĩ tới tiểu tử kia lại có thể ở chỗ này.
“Bé ngoan, có phải ngươi đói bụng không?”
Ta sờ đầu Tiểu Lục, phát hiện hình như nó rất không yên, có phải bởi vì ta cho nó ăn không no không? Huỳnh Tuyết hẳn là sẽ chiếu cố Tiểu Lục, nhưng nếu nó len lén chạy đi, vậy cũng không dám nói.
Ta lấy túi điểm tâm Tĩnh cho ta lấy ra, bóp vụn đút cho Tiểu Lục, sau đó nhét nó vào ngực, ta đến gần thư phòng, chỉ nghe một thanh âm mềm mại dịu dàng từ trong phòng truyền ra, Tiểu Lục trong lòng ta lập tức bất an giật mình.
“Nhị ca, đã có người liên tiếp mưu toan ám sát huynh, không bằng trở về Lạc Diệp sơn trang, bên kia có thị vệ ngày đêm bảo vệ, an toàn hơn so với ở đây.”
Là Như Phi nương nương, ta dừng bước, đứng ở hành lang thư phòng nghiêng tai lắng nghe.
“Tạ nương nương quan tâm, có điều ta đã quen ở một chỗ rồi, hơn nữa bên này còn nhiều sự vụ phải xử lý, không phân thân ra được.”
“Nhị ca, xin lỗi, nếu như không phải chúng ta muốn nghe Tiêu tiên sinh thuyết thư, cũng sẽ không để Khuất Chiến dịch dung thành dáng vẻ của hắn dễ dàng trà trộn vào phủ như vậy, lại nói huynh bị thương cũng bởi vì ta, huynh bảo ta làm sao không để ý cho được?”
Cái gì? Tĩnh bị thương?…
“Thuật dịch dung của Khuất Chiến là thiên hạ vô song, ai cũng không thể nghĩ ra hắn sẽ dịch dung thành hình dáng của Tiêu Tử Y, đây vốn là ngoài ý muốn, nương nương ngàn vạn lần không cần để trong lòng, về chuyện sát thủ nương nương hỏi, tạm thời vẫn chưa có đầu mối gì, ta nghĩ việc này tạm thời cứ gác lại ở đây đi đã.”
“Vậy à? Nhưng ta nghe nói hình như là sát thủ nổi danh đã khoanh tay chịu trói, sao Nhị ca không giao hắn cho Hình bộ xử lý, bên kia hình pháp nghiêm minh, chỉ cần đưa qua, liền nhất định khiến hắn nhả ra sự thật.”
Sát thủ? Nói Tiểu Thanh sao? Không thể giao hắn ra, hiện Tiểu Thanh ở cái dạng này nhất định chịu không nổi.
Trong lòng ta khẩn trương, lại nghe Tĩnh nói, “Chắc là nương nương nghe lầm người ta nói rồi, lúc đầu ngoại trừ Khuất Chiến chạy trốn ra, toàn bộ người khác đến ám sát đều chết ngay lập tức, không lưu lại một người nào sống!”
“Hửm…”
Nghe khẩu khí của nương nương, hình như cũng không tin, nhưng nàng không hỏi lại chỉ nói, “Lại không biết người phương nào mời sát thủ Khuất Chiến tới đối phó với Nhị ca, nói đến Nhị ca cũng thực sự là thần thông, ta nhớ Nhị ca cùng Tiêu Tử Y cũng không quen thuộc, huynh làm thế nào cảm giác được người đến phủ kia là Khuất Chiến cải trang?”
“Ừm, chỉ là trực giác thôi.”
“Dù nói thế nào, Nhị ca vẫn phải cẩn thận hơn, ta cũng mong Nhị ca suy tính một chút, Khuynh Nhi cáo từ đây.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]