Dịch: Lan Chi
Biên: Độc Lữ Hành
Hoàng Cổ Lăng nghe được ngẩn ngơ. Lý Mị Hồng quay đầu nhìn hắn, cười nói thêm: "Hoàng tướng công, kỳ thật thiện ác khác nhau, không nằm ở thân phận, địa vị cao thấp, tất cả phẩm hạnh kia đều ở tự bản thân mình.”Cũng như chuyện có người đã muốn tuyên án thê tử bất trung thì trong phân định, tâm hắn đã muốn thế, hắn nào có quan tâm đến tâm hồn của nàng nữa. Cũng như có người muốn lấy danh chính nghĩa, nói rằng chặt cây là làm chuyện ác, nhưng khi hắn được xem rễ cây đã hỏng rồi, không đủ sức giữ lấy cây nữa, thì
hắn sẽ đứng nhìn cái cây và trầm mặc, phân vân.
“Thiện là việc bản thân ngươi làm đúng thời điểm.
Thiện là khi bản thân ngươi nỗ lực, quyết định hy sinh đúng thời điểm.
Thiện là khi ngươi nói ra lúc bản thân hoàn toàn thanh tỉnh.
Thiện là khi bản thân ngươi dũng cảm đi tới mục tiêu của mình.”
Hoàng Cổ Lăng thở dài một tiếng nhẹ, nói: "Lý cô nương, hôm nay nghe ngươi nói lời nói này, ta đã hiểu ra. Ta đã từng chịu khổ, đã từng thất vọng, đã từng cảm nhận được tử vong, vì vậy ta cho là việc ta sinh ra trong thế giới vĩ đại này là đau khổ.”
Lý Mị Hồng khẽ ừ, nói: "Nhưng ta cảm thấy việc sung sướng nhất là bắt bọn giả nhân giả nghĩa đó phải trả giá. Đó mới là chuyện làm chúng ta phiền não, làm được chuyện đó thì chúng ta mới cảm thấy thỏa mãn. Những lúc tuyệt vọng, chỉ cần nghĩ đến điều đó sẽ cho chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sat-nhan-dien/1815181/chuong-4-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.