- Nhưng ngươi biết điều đáng sợ của Nguyên Hạo không? Chúng ta tuy rất hận Nguyên Hạo, nhưng không thể không thừa nhận hùng tài vĩ lược của y. Người này thượng võ, xây dựng ngũ quân, tạo bát bộ, bản thân bản lĩnh khó lường, thuộc hạ là cao thủ như mây, phần nhiều là kỳ nhân dị sĩ, chí tại thiên hạ. Người như vậy, chúng ta tới gần cũng khó, đừng nói ám sát y.
Địch Thanh trả lời:
- Vây ngươi cho rằng người như vậy sẽ vì Ngôi Danh Đơn Đơn từ bỏ tính mạng của mình sao?
Phi Ưng bị kiềm hãm, phản bác:
- Ít nhất chúng ta có thể để y ném chuột sợ vỡ đồ.
Đơn Đơn cười nhạo nói:
- Thì ra tên ngươi là chim ưng, nhưng chỉ là con chuột khoác lác mà thôi.
Trong mắt Phi Ưng lóe lên chớp động, lại buông miệng nói:
- Ngươi dám nói thêm mấy câu... sau này, chỉ sợ không còn nói.
Đơn Đơn im lặng, trong lòng biết mình lưỡi hại thân, không nói điều gì tốt. Bọn họ muốn dùng mình uy hiếp đại ca Nguyên Hạo, tạm thời không giết mình, nhưng tra tấn không thể tránh được. Ở đây ngoại trừ Địch Thanh ra, chỉ sợ người xung quanh đều sẽ không đối xử tử tế với mình.
Phi Ưng thấy Đơn Đơn không nói, trong mắt lại lóe lên phần cổ quái, nói với Địch Thanh:
- Địch Thanh, cho dù ngươi không tán thành kế của ta. Nhưng bây giờ Ngôi Danh Đơn Đơn đã biết dụng ý của chúng ta, cũng tuyệt không thể để cho nàng ta đi.
Địch Thanh hỏi:
- Ngươi có mưu kế gì, chẳng lẽ bắt Ngôi Danh Đơn Đơn, thì có thể ép Nguyên Hạo vào khuôn khổ sao?
Phi Ưng đột nhiên thay đổi đề tài:
- Ngươi có biết bây giờ ai thế vị trí của Phạm Ung không? Trông coi quân Vĩnh Ưng?
Thấy Địch Thanh lắc đầu, Phi Ưng nói:
- Là Hạ Tủng?
Địch Thanh âm thầm thở dài, thầm nghĩ Hạ Tủng cũng là một văn thần, tính chất so với Phạm Ung giống nhiều khác ít. Triều đình đây là đổi thang mà không đổi thuốc, chẳng lẽ Triệu Trinh còn không ý thức được nguy cơ của biên cương sao?
Phi Ưng châm chọc nói:
- Phạm Ung vô năng, hai người một chút ngoại binh cũng không biết. Hạ Tủng người này háo sắc hưởng lạc so với Phạm Ung mà nói hơn hẳn một chút. Việc đầu tiên y làm khi nhậm chức, ngươi biết chứ?
Địch Thanh lắc đầu, trong lòng càng kỳ quái. Thầm nghĩ tại sao Phi Ưng đối với triều đình quen thuộc như vậy. Hơn nữa còn mưu đồ chuyện lớn, sôi sục nhiệt tình.
Đây tuyệt không phải là chuyện mà một tên trộm sa mạc nghĩ tới.
Phi Ưng chậm rãi nói:
- Chuyện đầu tiên Hạ Tủng làm chính là phát ra bảng cáo thị, nói ai chém được đầu Nguyên Hạo, thưởng tiền năm trăm vạn quan.
Địch Thanh sau một hồi lâu mới nói:
- Cái đầu của Nguyên Hạo cũng đáng tiền.
Hắn thầm nghĩ có khi nào Phi Ưng muốn ám sát Nguyên Hạo là vì tiền thưởng không? Thấy Phi Ưng nhướn đôi mắt phấn chấn, Địch Thanh phủ nhận cách nghĩ của mình.
Phi Ưng nói:
- Địch Thanh, ngươi có biết phản ứng của Nguyên Hạo không?
Thấy Địch Thanh không nói, Phi Ưng cười ha hả nói:
- Nguyên Hạo phát một bảng cáo thị đáp lại, người có được đầu Hạ Tủng, tiền thưởng hai quan!
Địch Thanh không thể không khen ngợi nói:
- Nguyên Hạo là tài năng xuất thế. So sánh, ta ngược lại kém cỏi.
Hắn nghĩ, Nguyên Hạo chí tại thiên hạ, chỉ dựa vào hành động này, Hạ Tủng mãi xa không phải là đối thủ rồi. Mình ám sát Nguyên Hạo, so trí tuệ của Nguyên Hạo càng không địch lại. Nhưng chuyện đến nước này, lại không thể không ra tay.
Phi Ưng chậm rãi nói:
- Ngươi nói không sai. Nhưng Tam Xuyên Khẩu đại bại, tuyệt không chỉ mấy người. Muốn trách chỉ có thể trách triều đình tại sao để Phạm Ung lãnh quân. Ta muốn đi ám sát Nguyên Hạo, không phải trí tuệ không bằng, chỉ là sinh không gặp thời mà thôi.
Lúc y nói gấp bốn chữ “sinh không gặp thời”, lại thỏa thuê mãn nguyện
- Địch Thanh, ta ngươi nếu có thể nắm chắc tây bắc trong tay, dẫn quân đối kháng người Đảng Hạng, không cần thiết đánh lại Nguyên Hạo!
Địch Thanh nhìn Phi Ưng một hồi lâu:
- Ngươi có lẽ được, ta hơn nửa phần không được
Phi Ưng lắc đầu nói:
- Ngươi chớ kiêm tốn. Trước mắt Đại Tống không có Quách đại ca, người có thể chặn Nguyên Hạo chỉ có một người. Người đó chính là ngươi! Chỉ có điều đáng tiếc, ngươi chiến đấu hăng say hơn một năm, lập công không ít, không bị Nguyên Hạo kìm hãm, nhưng lại bị gia pháp tổ tông Đại Tống những thế hệ vô năng đó kiềm chế.
Địch Thanh im lặng không nói gì, nhưng trong lòng làm sao không cảm thấy được trước mắt không có sức lực, lại không có chỗ dựng võ?
Một tướng vô năng, giết chết ngàn quân. Nhưng triều đình vô năng, hắn dù có lòng vì nước, lại không có chỗ phát huy quyền cước.
Phi Ưng dường như cũng đang suy nghĩ cái gì, nhìn nhìn Phi Tuyết, cuối cùng cười nói:
- Lần này Nguyên Hạo đánh Hạ Tủng, thoạt chừng đã nuốt chửng Hạ Tủng rồi. Nhưng Nguyên Hạo rõ ràng cũng lộ ra nhược điểm.
Địch Thanh nhíu mày:
- Y có nhược điểm gì?
- Y đã kiêu, kiêu binh tất bại!
Phi Ưng tự tin nói.
- Y hoàn toàn không cho rằng vẫn có người dám ra tay với y, cho nên bây giờ là cơ hội chúng ta ra tay. Chỉ cần có thể đánh chết Nguyên Hạo, tây bắc có thể định, bách tính có thể an. Nếu Đại Tống tỉnh ngộ, thu dẹp chỗ cũ cũng là một trong hai ngày tới.
Địch Thanh nghe hào tình vạn trượng của Phi Ưng, cũng biết đã đánh trúng tâm tư của hắn. Nhưng hắn luôn cảm thấy có chút không an.
- Vậy trước mắt, chúng ta nên làm thế nào?
- Tới phủ Hưng Khánh, nhân lúc Nguyên Hạo xưng đế mà ra tay. Cho dù chuyện không thành, chúng ta có Ngôi Danh Đơn Đơn trong tay, cũng giữ được đường lui.
Phi Ưng thận trọng nói.
Ánh mắt Địch Thanh liếc qua Đơn Đơn, rồi nhìn Phi Ưng, lẩm bẩm nói:
- Phủ Hưng Khánh? Xem ra ta không đi không được rồi.
Phi Tuyết không nói, tựa hồ mọi người cũng nghĩ không liên quan đến mình. Nhưng đôi mắt trong suốt đột nhiên có chút gợn sóng, mang theo chút u sầu khó nói.
Bây giờ tây bắc Nguyên Hạo thế lực đã hùng mạnh, thấp thoáng có Khiết Đan, tư thế địa vị ngang bằng Đại Tống.
Địa bàn của Nguyên Hạo lúc này có các nước như bắc có Khiết Đan, đông có Đại Tống, tây có Cao Xương, Quy Tư, nam có Thổ Phiên, Đại Lý. Vì phủ Hưng Khánh tụ tập bách tính thiên hạ, lại chịu ảnh hưởng Đại Tống. Bố cục thành trì xây dựng giống như thành Trường An, Tống Biện Kinh. Chỗ này có Thái Bạch Cư, ở đây có rượu lúa mì. Chỉ cần Biện Kinh có, chỗ này lại cũng bắt chước mười phần.
Địch Thanh đang thầm nghĩ, thấy Phi Ưng hả hê mãn chí, tựa như đối với việc ám sát Nguyên Hạo có định liệu trước. Lúc y hẹn ta đợi ở đây, rốt cuộc là đã tính toán chuyện gì?
Địch Thanh, Phi Ưng định ra kế hoạch ám sát Nguyên Hạo. Địch Thanh và Phi Tuyết lo việc ở phủ Hưng Khánh. Phi Ưng phụ trách chuyện còn lại.
Về phần Đơn Đơn, cuối cùng vẫn nằm trong tay của Phi Ưng. Đơn Đơn ngay cả biểu lộ phản đối không cũng không có, nàng giống như đã nhận lệnh.
Phi Ưng cam đoan với Địch Thanh, không phải lúc bất đắc dĩ, sẽ không làm gì Đơn Đơn. Địch Thanh làm không được nhiều, chỉ hy vọng Phi Ưng thật có thể làm như lời đã nói.
Còn Địch Thanh tới phủ Hưng Khánh, bước tiếp theo làm thế nào, vẫn là một mảnh mờ mịt.
- Phi Ưng bảo ta ở đây đợi, nhưng... cuối cùng muốn dẫn ta đi đâu?
Địch Thanh nghi hoặc. Nếu không phải vì Phi Tuyết, hắn cũng không tới được sa mạc, càng sẽ không tới phủ Hưng Khánh. Đời người biển chuyển không theo chủ ý, có thể dấy lên sóng gió cuồn cuộn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]