- Nhưng bây giờ ta không thể cùng cô tới phủ Hưng Khánh nữa.
Địch Thanh khó xử nói.
- Ta biết
- Hành động lần này của ta, kỳ thực ngay cả một chút nắm chắc thành công cũng không có. Nhưng ta nhất định phải ra tay.
Địch Thanh kiên định nói:
- Quách Tuân là đại ca ta, không cần thêm lý do khác, cái này thì đủ rồi.
- Ta biết.
- Ta rất có thể sẽ chết ở phủ Hưng Khánh.
Địch Thanh thần sắc lo lắng. Hắn đang nghĩ, nếu Vũ Thường biết chuyện của hắn, sẽ không phản đối.
- Ai rồi cũng phải chết, ta không quan tâm. Nhưng bất luận chuyện thành hay không thành, trong này hơn phân nửa sẽ loạn. Nếu cô có thể nói cho ta biết nơi phải đi. Chỉ cần ta không chết, ta bò cũng sẽ bò đi. Đời ta, nợ tình ba người. Một là cô, một là Quách đại ca...
Người thứ ba hắn nợ, đương nhiên là nợ Vũ Thường, nhưng hắn không cần nói ra. Chuyện này, hắn muốn dùng cả đời để trả.
Hai mắt tròng mắt Phi Tuyết nhìn Địch Thanh, không hỏi người thứ ba là ai:
- Ta chỉ có thể nói cho ngài biết, chỉ cần ngài không chết, ta sẽ tận lực dẫn ngài tới một nơi. Vì đây là chuyện chủ định trong tính mạng. Nhưng nếu ngài chết rồi, hà tất biết nhiều chuyện.
Ý của Phi Tuyết cũng rất rõ. Người chết như đèn tắt, không cần biết quá nhiều chuyện, rối loạn tâm ý.
Địch Thanh uống cạn một chén, không nói thêm.
Phi Tuyết ngược lại mở miệng nói tiếp:
- Ngài biết Phi Ưng là ai không?
- Ta không biết.
- Vậy ngài biết làm sao để xuống tay ám sát Nguyên Hạo không?
- Ta không biết.
Phi Tuyết châm chọc nói:
- Ngài cái gì cũng không biết, thế mà một mình tới phủ Hưng Khánh, nghe theo sự sắp đặt của Phi Ưng không?
Cô không nói tiếp, nhưng rõ ràng cảm thấy Địch Thanh quá lỗ mãng.
Địch Thanh đột nhiên cười:
- Ta chỉ biết, Phi Ưng và Nguyên Hạo là kẻ thù. Ta chỉ biết, cho dù không có Phi Ưng, ta cũng phải đi phủ Hưng Khánh. Ta chỉ biết, có khi, ta không có quá nhiều lựa chọn. Ta đương nhiên có thể không đi, nhưng sau này ta sẽ hối hận.
- Ngài chẳng khác nào đang đánh cuộc.
Địch Thanh nhìn bát rượu, rượu lúa mạch hơi vàng soi chiếu khuôn mặt hoàn toàn không giống, nhưng vẫn thấy phảng phất nét u buồn.
Tuổi tác có thể thay đổi dung mạo của một người, nhưng không thay đổi được bản tính của một người
- Cuộc đời không phải là đánh cuộc? Địch Thanh phiền muộn nói:
- Mỗi một lựa chọn của ta đều là đang đánh cuộc. Lựa chọn đúng thì đánh cuộc đúng, lựa chọn sai thì bồi thường ít đồ. Nhưng điều đáng buồn là, rất nhiều người không có lựa chọn nào khác.
Phi Tuyết ánh mắt tĩnh lặng lại gợn sóng, hồi lâu mới nói:
- Vậy ta chỉ có thể nói cho ngài biết mấy chuyện. Thứ nhất, tuy đều đánh cuộc, nhưng có người cả đời đều thắng, vì họ suy tính nhiều. Thứ hai, ta sẽ không đánh cuộc theo ngài.
- Còn thứ ba? Địch Thanh hỏi.
Phi Tuyết đứng lên, lạnh lùng nói:
- Điều thứ ba ta muốn nói cho ngài biết chính là Phi Ưng quả thật là kẻ thù của Nguyên Hạo. Nhưng kẻ thù của kẻ thù, chưa chắc là bạn của ngài. Cho nên lần này nếu ngài không chết, ta sẽ đến tìm ngài. Nhưng ngài vì Quách Tuân, ta không có lý do theo ngài đi chết.
Sau khi cô nói xong, xoay người bỏ đi, trong chốc lát, đã không thấy bóng dáng.
Địch Thanh lâm vào trầm tư, suy nghĩ dụng ý của Phi Tuyết, cũng suy nghĩ rốt cuộc Phi Ưng là người thế nào.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, có mấy người đi lên tửu lầu, một người gọi:
- Hầu rượu, nhanh chuẩn bị rượu ngon...
Địch Thanh nghe giọng có chút quen tai, liếc xéo qua, giật mình, máu huyết xông lên, xém chút nữa bóp nát bát rượu.
Hắn không ngờ có thể gặp người quen ở đây. Hắn nhận ra người nói chuyện chính là Cao Đại Danh, vốn là thị vệ trong kinh. Còn người sau lưng y, mắt cao hơn trán, thần sắc kiêu căng, chính là Hạ Tùy con trai của Hạ Thủ Vân Đô bộ thự Duyên Châu.
Hạ Tùy sao có thể đến đây, hơn nữa không kiêng nể gì?
Hạ Tùy cũng không để ý Địch Thanh. Y hoàn toàn không ngờ Địch Thanh sẽ tới phủ Hưng Khánh. Nghe Cao Đại Danh hô lớn, Hạ Tùy chau mày nói:
- Đại Danh, nhỏ tiếng một chút, trong này là phủ Hưng Khánh...
Cao Đại Danh cười theo:
- Trong này tuy là phủ Hưng Khánh, nhưng Hạ đại ca không phải là còn oai phong hơn so với kinh thành à?
Mặt Hạ Tùy có chút màu, kéo cái ghế ngồi gần cửa sổ, đưa mắt nhìn ra con phố dài, trong mắt mang theo ý chờ đợi.
Để tránh phiền phức, lúc ra khoải nhà Địch Thanh không mang theo đao, hắn nhìn quanh quất, thấy bốn người Cao Đại Danh, Tống Thập Ngũ và Uông Minh bên cạnh Hạ Tùy, trong lòng cười lạnh. Mấy người Cao Đại Danh này năm đó đều là thề chết trung thành với Hạ Tùy, thậm chí từng định dẫn dụ Địch Thanh vào tròng. Lần này rõ ràng cùng Hạ Tùy đầu nhập dưới trướng Nguyên Hạo.
Hắn đã biết, cha con Hạ thị đầu phục Nguyên Hạo rồi!
Hắn cũng mơ hồ biết được, quân Tống thảm bại ở Tam Xuyên Khẩu, chính là cha con này ban cho!
Trong lòng Địch Thanh sát khí nổi lên, nhưng vẫn có thể giữ cho tỉnh táo. Mục tiêu của hắn chính là Nguyên Hạo, làm thế nào giết Hạ Tùy mà không rút dây động rừng là chuyện hắn cần phải suy xét tới.
Trong lúc Địch Thanh đang suy tư, Tống Thập Ngũ đã nịnh nọt nói:
- Hạ đại ca, lần này lệnh tôn và đại ca đều lập công lớn. Nhưng Nguyên soái tuy trọng thưởng lệnh tôn, nhưng chỉ cho Hạ đại ca một chức Chỉ huy sứ, có phần quá xem thường không?
Địch Thanh trong lòng thầm hận, tại sao Nguyên Hạo phải trọng thưởng Hạ Thủ Vân? Còn không phải vì năm đó nội gian lớn nhất Diên Biên chính là Hạ Thủ Vân!
Duyên Châu thảm bại, Quách Tuân đã chết, hơn mười ngàn oan hồn quân Tống, đều là do Hạ Thủ Vân bố trí!
Địch Thanh đã chuẩn bị động thủ, đột nhiên nghe Uông Minh nói:
- Trò hay còn ở phía sau. Lần này Dã Lợi Vương muốn Hạ đại ca tới đây chờ, nói không chừng muốn đề bạt Hạ đại ca đấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]