Người trẻ tuổi nói:
- Đúng vậy, lúc Quách đại nhân bức người Đảng Hạng tới mặt băng, thì dùng “phích lịch”. Pphích lịch” vừa dùng, mặt sông bùng nổ, nước sông văng lên. Quân Đảng Hạng không kịp đề phòng, đã hoảng loạn bu thành một bầy, chết và bị thương vô số. Lúc đó Quách đại nhân nhân hiệu lệnh tam quân phát động tổng tiến công, lao qua nước sông, xông vào vòng vây của quân Đảng Hạng. Người Đảng Hạng vừa hoảng loạn vừa mệt mỏi. Đây là cơ hội vây phá tốt nhất của chúng tôi. Gã nói tới đây trong mắt lộ ra ánh sáng oán độc, nghiến răng nói:
- Đây vốn là kế sách hay, nhưng vì chúng tôi vốn có hai ngàn quân sinh lực chưa sử dụng, đội người ngựa đó do Hoàng Đức Hòa suất lĩnh, chỉ cần y ra sức vọt lên trước, chúng tôi sẽ không thua.
Sắc mặt Địch Thanh thay đổi lớn, khàn giọng nói:
- Y... không có xông lên?
Người trẻ tuổi cười thảm nói:
- Y chẳng những không xông lên. Ngược lại lúc thời khắc quan trọng nhất, dẫn binh chạy trốn.
Lòng bàn tay Địch Thanh siết chặt, lại nắm rút ra cán đao, cắn răng nói:
- Y... y không hề có chút lương tâm?
- Y quả thật không có chút lương tâm, lương tâm của y bị chó ăn rồi.
Khóe miệng người trẻ tuổi tràn ra máu tươi:
- Y thoát lần này, tuy dẫn đi toàn bộ quân, nhưng lòng quân cũng loạn. Quân Tống sớm mệt mỏi, không có hậu viện, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu từ bỏ tác chiến.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902711/quyen-2-chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.