Địch Thanh ngẩng đầu nói:
- Đúng vậy, ta chính là Địch Thanh, nhưng ta chỉ bị thương, không chết.
Lúc nãy hắn khinh thường trả lời câu hỏi của Phi Ưng. Nhưng lúc này, hắn muốn người trong thiên hạ đều biết, Địch Thanh hắn không chết, Địch Thanh nhất định sẽ báo thù cho Quách Tuân.
Người trẻ tuổi nức nở nói:
- Ta biết, ngươi không chết, người như ngươi sao có thể chết chứ? Ngươi chết rồi, ai có thể dẫn dắt quân Tống chống cự Nguyên Hạo?
Địch Thanh lạnh lùng nói:
- Là Nguyên Hạo sao? Là Nguyên Hạo hại chết Quách đại ca?
Người kia nghe thấy tiếng quát hỏi, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, lùi lại một bước, cơ thể run lẩy bẩy. Không phải là gã sợ, mà là gã không thể đối diện vẻ bi ai thống khổ tột cùng trên gương mặt hắn.
Người trẻ tuổi đáp:
- Phải, chính là Nguyên Hạo hại chết Quách đại nhân!
Địch Thanh ngược lại trấn tĩnh hơn, chậm rãi nói:
- Ngươi kể lại tình huống lúc đó cho ta biết... được không?
Trong lòng hắn đang nghĩ, hắn đơn độc một mình, sao có thể giết chết Nguyên Hạo?
Nhưng chỉ cần hắn có chút sức lực, thì sẽ không tha cho Nguyên Hạo!
Người trẻ tuổi móng tay đã cắm chặt vào trong lòng bàn tay, cắn chặt môi, kiên định nói:
- Được.
Sau giọng nói của gã, trong doanh trướng không còn âm thanh khác.
Tất cả mọi người đều im lặng, im lặng nghe người trẻ tuổi kể lại câu chuyện một cách thảm thiết và bi tráng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902710/quyen-2-chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.