Địch Thanh mỉm cười nói:
- Phải không? Vậy ngươi thử hỏi thanh đao trong tay ta xem nó có đồng ý hay không?
Viên kỵ sĩ trầm mặt xuống, lấy trong người ra một vật nói:
- Nếu ngươi muốn thấy chủ nhân của thứ này thì hãy ngoan ngoãn đi với ta.
Địch Thanh nhìn thấy vật đó thì biến sắc. Đan Đan cảm thấy khó hiểu bởi vì thứ mà viên kỵ sĩ kia cầm chỉ là một sợi dây lưng.
Sợi dây lưng màu lam như nước biển, giống hệt như bầu trời xanh trong...
Một cái dây lưng như vậy Đan Đan tiện tay có thể lấy ra cả vạn cái. Nhưng nàng không hiểu tại sao Địch Thanh lại biến sắc.
Địch Thanh thở hắt một cái rồi nói:
- Được! Ta đi theo ngươi. Nhưng Đan Đan phải đi cùng với ta.
Hắn nhận ra sợi dây lưng đó là của Phi Tuyết. Nói như vậy thì nàng đang ở trong tay của Phi Ưng?
Địch Thanh nghĩ tới đây thì nửa mừng nửa lo. Mừng là vì Phi Tuyết không chết. Buồn là vì cho dù Thạch Đà có sợ Phi Ưng, nhưng hắn tới đó có cứu được nàng hay không?
Viên kỵ sĩ thúc ngựa đi về phía Tây. Địch Thanh đành phải đi theo, còn Đan Đan thì bám theo hắn. Thạch Đà ra lệnh cho thủ hạ của mình lui. Chuyện đã tới mức này, Thạch Đà không hề cảm thấy vui sướng mà ánh mắt chứa đầy sự oán độc.
Mọi người xâm nhập vào trong ốc đảo. Địch Thanh thấy xung quanh cây cỏ xanh tốt, thậm chí còn có cả hồ nước thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902709/quyen-2-chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.