Mã Quý Lương lại nói:
- Được, đủ sảng khoái! Địch Thanh, chỉ cần ngươi giết Trương Ngọc và Vũ Anh, trói Triệu Trinh lại, ta liền đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.
Trương Ngọc nắm chặt hai đấm, cắn chặt hàm răng. Vũ Anh không kìm nổi lùi lại sau một bước, chắn trước mặt của Triệu Trinh. Ánh mắt của Triệu Trinh chớp động, nhìn vào chỗ tối, nét mặt hết sức lo lắng.
Địch Thanh quay đầu lại ngắm nhìn, lắc đầu nói:
- Ngươi có biết... Không thể được.
La Đức Chính cười ha hả:
- Thật sự không được sao?
Rồi hắn đột nhiên dựng thẳng khuỷu tay, cho một trỏ vào trên mặt của Địch Thanh. Khóe mắt Địch Thanh tưởng như nứt toác, máu tươi chảy xuống, lảo đảo lui về phía sau hai bước. Đột nhiên hắn giơ tay, xoay cổ tay của La Đức Chính.
Mọi người cả kinh, Địch Thanh bắt ngược cánh tay của La Đức Chính, rút thanh đao đeo lưng của La Đức Chính, đặt trên cổ gã quát:
- Dừng tay!
Một chiêu này của hắn thật gọn gàng, nhân lúc La Đức Chính đang đắc ý, vội vàng không kịp chuẩn bị, đã bị Địch Thanh nắm chặt.
Mặc dù Địch Thanh khống chế được La Đức Chính, nhưng vẫn hết sức lo lắng, nghiến răng nói:
- Mã Quý Lương, ngươi thả Dương Vũ Thường, ta để lại La Đức Chính.
Tai hoạ sát nách, cung tiễn thủ đột nhiên kéo cung, cung cong lên kèn kẹt, sát khí đầy trời. Mã Quý Lương mỉm cười, xua tay ngăn không cho cung tiễn thủ bắn tên:
- Địch Thanh, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902608/quyen-1-chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.