Triệu Trinh, Trương Ngọc và Vũ Anh đều không thể tin được vào lỗ tai của mình, Trương Ngọc ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Mã Quý Lương, ngươi điên rồi phải không, ngươi cho là Địch Thanh sẽ nghe lời ngươi chỉ bảo?
Tiếng cười của y đột nhiên ngừng lại, bởi vì y đã nhìn thấy khuôn mặt của Địch Thanh.
Sắc mặt của Địch Thanh xám trắng, toàn thân run rẩy giống như lá rụng trong gió.
Trương Ngọc khàn giọng nói:
- Địch Thanh... Ngươi... Làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi thật sự phản bội Thánh Thượng?
Y đã sớm phát hiện Địch Thanh hôm nay có chút khác lạ, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến, Địch Thanh trung thành và tận tâm sẽ cùng bọn với Mã Quý Lương. Nhưng nếu như Địch Thanh không cùng bọn với Mã Quý Lương thì vì sao Mã Quý Lương lại nói như vậy?
Địch Thanh không nói, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Nghi Môn giống như hồn bay phách lạc...
Ánh lửa đêm kia, gió lạnh, soi rọi không gian lạnh lẽo, thê lương.
Trên cửa thành sừng sững kia có một bóng trắng đứng thẳng.
Lạnh hơn lại chính là hai tâm hồn.
Địch Thanh run rẩy, tuyệt vọng kêu lên:
- Vũ Thường?
Rốt cuộc hắn đã biết được vì sao hôm nay mình luôn cảm thấy bất an, hoá ra Dương Vũ Thường người mà hắn ngày đêm luôn tưởng nhớ đã ở trong tay của đám người Lưu Tòng Đức! Hoá ra Vũ Thường đã ở trong cung!
Khi Địch Thanh từ lăng Vĩnh Định chạy về, chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902607/quyen-1-chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.