Dương Hoài Mẫn nói:
- Thần tuân chỉ.
Dứt lời, y liền dẫn Triệu Trinh và bọn thị vệ đi về phía cung Diên Phúc. Hướng đi cung Diên Phúc gần kề với Hoàng Nghi Môn, hiện giờ vẫn chưa bị lửa cháy lan đến.
Địch Thanh yên lặng đi theo sau Triệu Trinh, chẳng biết tại sao, trong lòng càng hắn ngày càng bất an. Từ sau khi hắn về hoàng cung, trong lòng luôn có cảm giác sợ hãi, cho dù là năm đó hắn ở thung lũng Phi Long, Tào phủ, thậm chí là lúc ở lăng Vĩnh Định cũng không có lo sợ như vậy. Nhưng cụ thể là lo sợ cái gì thì hắn cũng không biết rõ.
Cái sự sợ hãi này từ tận đáy lòng dâng lên, khiến cho mí mắt của hắn giật giật không ngừng, thậm chí ngay cả tay cũng run lên. Trương Ngọc và Địch Thanh xưa nay có quan hệ tốt, nhìn thấy bàn tay của hắn run rẩy, liền ân cần hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Địch Thanh hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình trấn tĩnh lại, hỏi:
- Dương đô tri, vì sao ngươi biết Thánh Thượng đang ở chỗ này?
Mặc dù hắn chỉ thuận miệng hỏi, muốn làm phân tán sự khẩn trương của chính bản thân mình nhưng Dương Hoài Mẫn đi trước dẫn đường, đột nhiên giật mình, trả lời:
- Do Thái hậu biết Thánh Thượng nhất định đi tới cung Trường Xuân, cho nên lệnh cho ta quay lại tìm.
Triệu Trinh hỏi:
- Thái hậu không có sao chứ?
Dương Hoài Mẫn nói:
- Không có việc gì, không có việc gì.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902606/quyen-1-chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.