Lại một tia chớp giáng xuống, Dương Vũ Thường chậm rãi mở mắt, có chút gian nan, có phần thống khổ, nhìn thấy Địch Thanh khóc, rơi lệ nói:
- Địch... đại ca, ta đối với ngươi không được... Sau này... không thể cùng ngươi.
Một khắc này, nước mắt của Địch Thanh rơi như mưa, đau buồn nói:
- Là ta vô dụng, ta không cứu được nàng. Không... Ta mang nàng đi tìm thầy thuốc, tìm thầy thuốc tốt nhất.
Hắn thấy tuy khóe miệng Dương Vũ Thường tràn đầy huyết, nhưng còn có hô hấp, đột nhiên dâng lên hy vọng.
Dương Vũ Thường khó nhọc nói:
- Không... được... Rồi.
Thấy Địch Thanh lã chã rơi lệ, Dương Vũ Thường giơ tay muốn chạm đến khuôn mặt kia nhưng lại không thể được. Nàng chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng, nhưng suy nghĩ lại càng thêm rõ ràng, Địch Thanh nắm lấy cánh tay thon của nàng, cõi lòng tan nát không nói gì.
Dương Vũ Thường đột nhiên mỉm cười,:
- Ngươi trong lòng ta... Vốn là thiên hạ vô song (có một không hai)...Anh hùng cái thế (hơn người),làm sao có thể để... những người đó ... xem thường?
Nàng muốn nói là, nàng thà chết cũng không muốn thấy Địch Thanh chịu nhục. Mặc dù nhìn nàng giống như nhu nhược, nhưng nội tâm cứng rắn, hơn hẳn những người thường.
Miệng Địch Thanh há hốc, không thể nói được gì, nước mắt rơi từng giọt từng giọt rơi trên mặt của Dương Vũ Thường. Những nước mắt của hắn giống như những giọt máu.
Dương Vũ Thường nói:
- Đồng ý với ta... một sự...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902609/quyen-1-chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.