- Đi lại ở Triêu Thiên cung, chỉ có thể đi trên những ô vuông màu trắng, nhất thiết không được đi trên những ô màu đen. 
Lý Thuận Dung vội nói. 
- Nếu đi trên những ô màu đen, sẽ kích động cơ quan. 
Địch Thanh nhìn Lý Thuận Dung chằm chằm nói: 
- Làm sao ngươi biết được những điều này? 
Nét mặt Lý Thuận Dung chợt có phần kỳ quái, lúc lâu sau mới nói: 
- Khi Tiên đế còn tại thế đã từng nói, sau khi ngài mất nhất định cần được yên tĩnh, ngài hy vọng ta có thể thường xuyên tới đây thăm ngài, bởi vậy ngài đã nói cho ta biết. 
Địch Thanh chỉ cảm thấy Lý Thuận Dung nghĩ một đằng nói một nẻo, thậm chí có chút hoang đường. Chẳng lẽ… ngày thường Lý Thuận Dung vẫn tới Huyền cung thăm âm hồn của Chân Tông? Nàng làm sao có gan lớn như vậy? Nhưng Triệu Trinh thì lại tin. Sự ủy khuất nhiều năm, sự kinh hãi phải trốn chạy đã làm anh ta trở nên quá yếu ớt, anh ta lẩm bẩm một mình: 
- Phụ thân, con bất hiếu không thể thường xuyên đến thăm cha. 
Anh ta nói mà nước mắt như muốn tuôn trào. 
Trong mắt Lý Thuận Dung lại ánh lên sự yêu mến và thương hại khó tả, thấy Triệu Trinh rơi lệ, nàng không kìm nổi đưa tay ra, khẽ xoa đầu anh ta, nức nở nói: 
- Thánh Thượng, ngài yên tâm. Ta… và Tiên đế, nhất định sẽ bảo vệ ngài bình an. 
Hành động rất tự nhiên của nàng, theo Địch Thanh thấy thì lại vô cùng kỳ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902584/quyen-1-chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.