Lý Thuận Dung nói:
- Cao hơn một trượng, nhưng với thân thủ của ngươi, nghĩ chắc không có chuyện gì đâu.
Địch Thanh nói:
- Ta và ngươi cùng đi.
Hắn nắm chặt cổ tay Lý Thuận Dung, ngó đầu dò xét, nhìn thấy dưới hố đen nhánh cũng thầm sợ hãi.
Lý Thuận Dung lấy viên minh châu trong người ra nói:
- Đây là viên dạ minh châu do tiên đế ban tặng, có thể dùng để chiếu sáng.
Hạt minh châu đó nhỏ bằng nửa nắm tay, trong bóng đêm tỏa ánh hào quang, màu giống như ánh trăng lạnh lẽo. Địch Thanh đưa tay nhận lấy, vượt lên nhảy xuống trước, Lý Thuận Dung gần như không chần chừ liền nhảy theo sau.
Địch Thanh vào trong động, cảm thấy hồi hộp vô cùng, tim như muốn nhảy ra ngoài. Chân vừa chạm đất, liền quỳ gối giữ thăng bằng, lúc này Lý Thuận Dung cũng vừa rơi xuống, Địch Thanh sợ nàng bị thương, đưa tay ra đỡ. Cảm giác tiếp xúc rất dịu dàng, mới nghĩ đối phương là nữ, liền vội vàng buông tay, lui lại một bước.
Lỗ hổng dưới hốc cây tuy sâu, nhưng cũng không rộng, Địch Thanh mặc dù lùi lại, nhưng vẫn đứng sát cạnh Lý Thuận Dung, mặt ửng đỏ, may là viên dạ minh châu chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi hẹp, nên nàng không thể nhìn rõ sắc mặt của hắn.
Lý Thuận Dung khẽ thở phào, chợt nói:
- Địch Thanh, ngươi quan tâm Thánh Thương như vậy, ta rất cảm ơn ngươi.
Địch Thanh nói vẻ khó hiểu:
- Bảo vệ Thánh Thượng là bổn phận của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902583/quyen-1-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.