Địch Thanh nghĩ rằng nói đến đây, Lý Thuận Dung cho dù không sợ thót tim thì cũng sẽ quay đầu bỏ chạy, không ngờ nàng chỉ nhìn hắn, ánh mắt có ý trách móc, lắc đầu nói:
- Hóa ra ngươi không biết, ngươi không biết gì hết. Nếu như ngươi biết, ngươi sẽ không nói như vậy…
Lời còn chưa dứt, hai hàng lệ đã tuôn rơi.
Địch Thanh như rơi trong sương mù, không biết cô gái này rốt cuộc đang nói gì.
Lý Thuận Dung khóc hồi lâu, chợt nhớ ra điều gì đó, vội hỏi:
- Địch Thanh, ngươi có đi cùng Thánh Thượng không?
Địch Thanh lập tức nói:
- Không, ta cũng đang đi tìm Thánh Thượng. Các ngươi vẫn luôn mưu đồ với Thánh Thượng, giờ lại không biết tung tích của ngài sao?
Lý Thuận Dung nghẹn ngào nói:
- Ta sao lại có mưu đồ với Thánh Thượng?
Mặt nàng như vô cùng đau thương, hỏi dồn:
- Ngươi không đi cùng Thánh Thượng sao? Nhưng Vương Khê nói ngươi đi cứu ngài mà, hắn sao lại gạt ta chứ?
Địch Thanh mừng thầm trong lòng, vội hỏi:
- Vương Khê tới lăng Vĩnh Định rồi sao?
Lý Thuận Dung gật đầu nói:
- Vương Khê đã dẫn đệ đệ của ta đến lăng Vĩnh Định rồi, anh ta cử người đi tìm ngươi khắp nơi, nói ngươi hẳn là đang ở cùng Thánh Thượng. Nhưng ngươi làm sao lại có thể bỏ ngài lại mà chạy thoát thân?
Nàng lo đến mức phát khóc, không để ý tới con dao nhọn sắc trên tay Địch Thanh, nức nở nói:
- Chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902582/quyen-1-chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.