Trị Quốc Thiên Vương cắn răng nói: 
- Chắc chắn là cái thằng tiểu tử đó giở trò rồi. Khi ta đuổi đến thì chẳng thấy bóng dáng tên cẩu Hoàng đế đâu hết. Chúng ta đợi trên đường chúng quay về, không ngờ bọn chúng lại không quay về. Cái tên Địch Thanh này liên tiếp phá hỏng đại sự của chúng ta. Lần sau thấy hắn thì nhất định phải róc xương lóc thịt hắn ra! 
Đa Văn Thiên Vương cau mày nói: 
- Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đâu, nhiều lời vô ích, bắt gọn được cẩu Hoàng đế mới là chính đạo. 
Nói xong, y ngẩng đầy lên nhìn về phía trước. Địch Thanh rùng mình, không nhúc nhích. Triệu Trinh thì cho là hai người Đa Văn Thiên Vương đã phát hiện ra hai người, tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. 
Đa Văn Thiên Vương chỉ là nhìn sắc trời, cúi đầu thở dài: 
- Bao nhiêu mưu kế của chúng ta lại không giết chết được cẩu Hoàng đế, chẳng lẽ vận số của Đại Tống thật sự chưa hết? 
Địch Thanh kinh ngạc, thầm nghĩ: nghe giọng nói của hai người này chẳng lẽ không phải là người Tống? Lẽ nào bọn chúng không phải là người của Thái hậu sao? 
Trị Quốc Thiên Vương đột nhiên ánh mắt ngưng tụ, nhìn về phía xa nói: 
- Bên đó hình như có biến. 
Lúc này có hai người từ hướng đông chạy tới, quát: 
- Phát hiện được gì không? 
Hai người đó là thị vệ thật, nhìn thấy hai người kia mặc trang phục của người nhà mình thì liền hỏi. 
Đa Văn Thiên Vương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902581/quyen-1-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.