Lý Thuận Dung thấy vẻ mặt cấp bách của Triệu Trinh, chậm rãi gật đầu nói:
- Thánh Thượng nói không sai, nhưng trong Triêu Thiên cung có hình tám góc, tổng cộng có bẩy cửa ra vào.
Triệu Trinh nói thất thanh:
- Tại sao lại có nhiều cửa như vậy?
Mặt Lý Thuận Dung hơi khác thường, dưới ánh sáng của viên dạ minh châu, có vẻ tái xanh.
- Ngoài tiên đế ra, không ai biết lý do. Thánh Thượng, chúng ta đi thôi.
Triệu Trinh không đi, chậm rãi nói:
- Có phải sau khi chúng ta đi qua cửa sinh tử thì sẽ tới Hiến điện?
Lý Thuận Dung nói khó hiểu:
- Đúng vậy, Thánh Thượng muốn nói gì?
Triệu Trinh thở phào nói:
- Ta tới nơi này, vốn là để tế bái tiên đế. Nhưng ta cũng muốn lấy một vật, nếu không lấy được vật đó, ta có sống ra ngoài cũng vô ích.
Lý Thuận Dung vội nói:
- Thánh Thượng, sao ngài có thể nó như vậy? Ngài nhất định phải bình an ra bên ngoài.
Không đợi nàng nói thêm, Địch Thanh đột nhiên lên tiếng, giọng khàn khàn:
- Ai?
Giọng nói đầy sự kinh hãi, Địch Thanh bỗng xoay người, trán đổ mồ hôi.
Địch Thanh đang chăm chú nghe Triệu Trinh và Lý Thuận Dung nói chuyện, chợt có cảm giác phía sau dường như có người, cũng có gió. Nơi này vốn được phong kín, sao lại có gió? Chẳng lẽ có người đi qua, nên mới mang theo gió? Trong thạch thất này, lẽ nào thật sự có âm hồn?
Triệu Trinh giật nảy mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sap-huyet/1902585/quyen-1-chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.